Chương trước
Chương sau
Chỉ là, còn không chờ bọn họ bắt đầu hành động, thanh âm răng rắc kia đã càng lúc càng rõ ràng, mọi người ngừng tay, bắt đầu tìm kiếm chỗ khởi nguồnphát ra âm thanh.
Hác lão bản trợn mắt lên, tay chỉ mặt đất, nói: "Các ngươi xem! Có vết nứt!"
Mọi người cúi đầu nhìn lại, lấy chỗ Tiếu Tiếu ngồi làm trung tâm, mặt đất từ từ xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.
Khôi Nam quyết định thật nhanh, nói: "Nhanh! Nơi này sắp sụp xuống rồi!"
Trì Tư lập tức Tiếu Tiếu vào trong ngực, cấp tốc rút đi, khi bàn chân mọi người vừa rời khỏi phạm vi vết nứt, trong khoảnh khắc, toàn bộ mặt đất chỗ họ vừa đứng đã sụp xuống, đồng thời có một bóng người bay ra ngoài.
Tiếu Tiếu là người đầu tiên nhiền thấy bóng người kia, lập tức dõng dạc hô: "Mẫu thân!"
Người vừa bay ra ngoài, chính là Hàn Phỉ, chỉ thấy nàng một tay cầm gậy gỗ, dáng người nhẹ nhàng hạ xuống.
"Bệ hạ!" Trì Tư kích động phát khóc, lập tức xông tới ôm lấy Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ sững sờ, cũng hiểu được, nàng vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy, sợ là khiến mọi người đều lo lắng đi.
Hàn Phỉ vỗ vỗ vai Trì Tư, nói: "Ta không sao, để cho các ngươi lo lắng rồi."
Trì Tư bất giác phát hiện hành động của mình có chút khác người, lập tức buông tay ra, nói: "Thật xin lỗi, bệ hạ, ta, ta chỉ là quá kích động."

Hàn Phỉ cười híp mắt, vung tay lên, nói: "Không có chuyện gì! Các ngươi mau tới, ở phía dưới ta phát hiện được một ít thứ tốt!"
Hàn Phỉ đã có chút không thể chờ đợi được nữa muốn đem tin tức tốt này nói cho mọi người biết.
Hác lão bản kinh ngạc nói: "Thứ tốt? Hàn Phỉ, ngươi vừa đi nơi nào? Chúng ta cũng không tìm được ngươi. Còn nữa, sao ngươi lại xuống được dưới đó?"
Hàn Phỉ thuận lợi ôm tiểu mũm mĩm đang bò về phía nàng lên, chọc bé con, khiến cho Tiếu Tiếu bật cười lên khanh khách.
"Chuyện này kể ra thì rất dài, chờ có thời gian lại nói, hiện tại mau cùng ta xuống lấy bảo bối!"
Thấy Hàn Phỉ kiên trì như vậy, mọi người không thể làm gì khác hơn là đè nghi hoặc xuống, theo Hàn Phỉ xuống dưới tìm đồ. Khi bọn họ nhìn thấy những thây khô đếm mãi không hết kia cũng bị dọa cho khiếp sợ, mà lúc nhìn thấy một tòa núi vàng núi bạc, lại có cảm giác hoa cả mắt. Chấn động liên tiếp khiến đầu mọi người cũng thoáng mơ hồ, sau đó chính là một trận mừng như điên.
Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của Hàn Phỉ, mọi người như kiến dọn nhà chuyển từng cái rương sơn đỏ ra ngoài, một cái cũng không có bỏ, mà thông đạo vốn nhỏ hẹp cũng bị Hàn Phỉ mở rộng ra. Ừm, chính là dùng cây gậy gỗ kia để mở. Nếu nói thứ làm cho Hàn Phỉ kinh hỉ nhất sau chuyện này là gì, thì chính là cây gậy gỗ này, không thể nghi ngờ. Vốn nàng chỉ cho rằng cây gậy gỗ này chẳng qua chỉ là tín ngưỡng của những người kia mà thôi, được họ đặt tên là Thánh Kiếm, cũng chưa hẳn là kiếm, thấy thế nào cũng giống một cây gậy gỗ thông thường, thế nhưng khi nàng nắm trong tay, lúc trong đầu nghĩ đến kiếm, cây gậy này, thực sự sẽ biến thành một thanh kiếm. Chỉ là thanh kiếm này, chỉ có bản thân nàng thấy được, không, nói cho đúng hơn là, nó giống như một thanh tâm kiếm. Trong mắt ngoại nhân, Hàn Phỉ trước sau đều chỉ cầm cây gậy gỗ kia mà thôi, chỉ có nàng tự mình biết, đó là một thanh kiếm, hơn nữa còn là một thanh kiếm vô cùng sắc bén. Hàn Phỉ chính là dùng thanh kiếm kia, cắt vỡ tinh thạch, đi ra, chứ đừng nói đến loại đá tảng thông thường, quả thực đơn giản như cắt rau gọt dưa.
Đêm đó, mọi người lưu ở trong địa điểm cắm trại vô cùng hạnh phúc. Rất nhiều vật tư được vận chuyển lại đây, mà dưới mệnh lệnh của Hàn Phỉ, bọn họ lui ra khỏi hoang mạc, một lần nữa trở lại trong rừng, dự định đóng quân 2 ngày, mà thời gian này, chính là để cho toàn quân đổi trang bị mới.
Chỗ tinh thạch số lượng kinh người kia cũng là cần thời gian để chế tạo, đây cũng là một vấn đề khá khó khăn, có điều Hàn Phỉ không có chút nào lo lắng, bởi vì ở phương diện này, người của Man Bang quân trước nay chưa từng khiến người ta thất vọng. Chỉ là đoàn người Hàn Phỉ đột nhiên tiến lên, rồi lại đột nhiên lui về, ngược lại là khiến đám người đang âm thầm theo dõi họ từ xa không tìm được manh mối. Tỷ như, Hồ Ba Quận.
Hồ Ba Quận ăn thiệt thòi lớn trong tay Hàn Phỉ, tự nhiên là không cam lòng, nhưng hắn lại sợ những người kia, không thể làm gì khác hơn là đi theo từ xa, không dám áp quá gần, vì thế người của hắn phái ra tự nhiên là không nhìn thấy hành vi mờ ám của đám người Hàn Phỉ, chỉ biết sau khi họ tiến vào hoang mạc lại không hiểu ra sao lui về tại chỗ, hạ trại đóng quân.
Hồ Ba Quận suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra mục đích đối phương làm như vậy là gì, đầu óc của hắn còn chưa mất tỉnh táo đến mức nghĩ rằng đối phương là vì kiêng kỵ bọn hắn mới lui về đến chỗ này.
Hồ Ba Quận tìm quân sư đến, bắt đầu thương thảo xem đám người Hàn Phỉ rốt cuộc là muốn làm gì. Thành thật mà nói, Hồ Ba Quận cũng không cho là một nơi rách nát như chỗ mình, có cái gì đáng giá để những người ngoại lai này cố ý đến một chuyến, chỉ là cấp trên lệnh cho hắn ngăn cản đám người này. Cuối cùng, quân sư ra một chủ ý. Chủ động đi vấn an đám người kia.

Hồ Ba Quận suýt chút nữa liền đem chém đầu quân sự tại chỗ. Đùa gì thế, đã bao giờ có chuyện chuột chủ động đi tìm mèo để đàm phán hòa bình? Phi phi! Sao hắn lại tự ví mình là con chuột thế chứ? Hồ Ba Quận điên đầu nghĩ, đây đúng là một chủ ý kém cỏi, người quân sư này nên đổi đi cho rồi.
Vì vậy, ngày thứ 2, Hồ Ba Quận liền.. xuất phát.
Lúc Hàn Phỉ nghe thấy Khôi Nam nói, đám người mà trước giờ bọn họ đánh du kích, lại chủ động đến đây đàm phán hòa bình, nàng liền vô cùng kinh ngạc. Nhất là khi Hàn Phỉ nhìn thấy Hồ Ba Quận râu ria xồm xàm, nàng còn có chút bất ngờ, không nghĩ tới nam nhân bề ngoài thô cuồng như thế mà lúc đánh trận lại vô cùng tỉ mỉ. Nào ngờ ngay khi Hàn Phỉ kinh ngạc với Hồ Ba Quận, thì cái cằm của hắn chỉ thiếu điều đã rơi xuống đất từ lúc nào rồi.
Hồ Ba Quận có chết cũng không nghĩ ra, con mèo đánh bọn hắn chạy trốn như chuột kia, a phi, là cái vị tướng lãnh kia cư nhiên là một nữ nhân! Còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp nhu nhược!
Lúc này Hồ Ba Quận giận dữ cùng xấu hổ đến muốn chết đi được, hắn hận chết quân sư của mình, đang yên đang lành tại sao phải chủ động đi đàm phán hòa bình! Nhìn đi! Nhìn kẻ này cư nhiên lại là một cô nương! Cô nương này còn đánh cho bọn hắn đến nỗi chạy tụt cả quần! Nếu như không biết, Hồ Ba Quận còn có thể an ủi chính mình, thế nhưng hiện tại biết rõ, hắn liền phiền muộn muốn chết.
Hàn Phỉ tựa hồ nhìn thấy Hồ Ba Quận phiền muộn, cười cười, nói: "Làm sao thế? Ngươi rất kinh ngạc à?"
Hồ Ba Quận ồm ồm nói: "Ta nhận thua!"
Trì Tư nhíu mày, nói: "Nếu xin hàng, thì có thái độ tử tế vào cho ta!"
Hồ Ba Quận kháng nghị nói: "Đầu hàng cái quỷ ấy! Ta đây là đến đàm phán! Không phải là đầu hàng! Lão tử không đầu hàng!"
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Đàm phán? Ngươi muốn đàm phán cái gì với chúng ta?"
Sắc mặt Hồ Ba Quận nghiêm chỉnh lại, nói: "Ta hi vọng các ngươi không tiến nhập tái ngoại! Có yêu cầu gì các ngươi cứ nói đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.