Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ cúi đầu, dừng một lúc, cuối cùng mở miệng nói: "Được."
Nghe thấy lời này, nữ nhân tựa hồ lộ ra một vẻ mặt vui cười, sau đó một màn làm người sợ hãi liền phát sinh. Chỉ thấy thân thể nữ nhân bắt đầu héo rút, gương mặt vốn đẹp đẽ như người sống cũng khô quắt lại, làn da nhăn nheo như vỏ cây. Mái tóc đen nhánh của nàng ta cũng liên tục rơi rụng, vừa rơi trên mặt đất liền biến thành màu trắng xám, không bao lâu, một nữ nhân làm người kinh diễm không ngớt đã hóa thành một bộ thây khô vô cùng khủng bố, làn da đen xì dán chặt lên khung xương, không còn thấy chút vẻ đẹp nào nữa. Giống như nàng ta đã chính thức chết đi vậy.
Lúc này, nữ nhân đã không còn nhúc nhích, vĩnh viễn duy trì tư thế nửa quỳ, không khác nào những thi thể phía sau nàng. Mà những người kia cũng giống như trạng thái của nàng, không phục hồi dung mạo vốn có, đều biến thành từng bộ từng bộ thây khô, nhìn qua liền thấy khủng bố cùng cực.
Điều kì lạ là, Hàn Phỉ lại cảm nhận được một cảm giác bi thương đang tràn ngập trong lòng. Nàng cầm gậy gỗ trong tay, thẫn thờ một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, yên lặng xoay người, đi về phía núi vàng núi bạc bên trong. Mọi người đã chết, bảo vật dù sao vẫn cần, làm sao cũng không thể lãng phí, đúng không? Nói không chừng còn có đồ vật gì có thể giúp nàng rời khỏi nơi này!
Hàn Phỉ rất nhanh điều chỉnh những tâm tình không thuộc về mình, hướng về bên trong đi đến, đối với số vàng bạc châu báu này nàng không có bao nhiêu hứng thú, mà đi thẳng đến chỗ những cái rương sơn đỏ kia, thuận lợi mở ra một cái, phát hiện bên trong bày một bộ nhuyễn giáp, đưa tay sờ lên liền cảm nhận được một trận băng lãnh, giống như là y phục của chiến sĩ. Hàn Phỉ lại mở ra mấy cái rương khác, thấy trong đó đều đựng những thứ giống nhau, cuối cùng, ánh mắt nàng nhìn thấy một vệt thiểm quang, ngẩng đầu lên liền phát hiện một bộ y phục được treo trên giá gỗ.
Đó là một bộ trang phục của nữ tử thuần một màu màu trắng, ống tay áo được thắt lại, trên eo buộc một sợi dây đỏ, cả bộ y phục cũng không quá nổi bật, thậm chí còn hết sức bình thường, thế nhưng.. ở một nơi đặc biệt lại xuất hiện một thứ nhìn cỏ vẻ bình thường đến thế, vậy thì nhất định nó không phải thứ tầm thường như vẻ bề ngoài.
Hàn Phỉ quyết đoán đi đến gần bộ y phục kia, đưa tay sờ sờ, liền phát hiện vật liệu rất đặc biệt, mềm mại như tơ lụa nhưng lại rất chắc chắn, còn vô cùng co dãn, giống như da vật. Hàn Phỉ móc ra dao găm, thử cắt lên bộ y phục, thế nhưng ngay cả một vết rách nhỏ cũng không có. Quả nhiên, đây là kim ti Thiền Y, được xưng là đao kiếm không thể đâm thủng, ừm, có tác dụng giống như áo chống đạn thời hiện đại vậy.
Hàn Phỉ không chút do dự mặc bộ y phục lên người mình, ngạc nhiên phát hiện nó vô cùng vừa vặn, giống như được chế tạo riêng cho nàng vậy. Sau khi mặc xòn, tâm tình Hàn Phỉ tốt lên không ít, thứ này thật sự vô cùng đáng giá.
Hàn Phỉ lại dùng chút thời gian mở tất cả số rương còn lại ra, trong lòng càng thêm kinh ngạc, ngay cả khóe miệng cũng hơi giương lên.
Không bao lâu sau, Hàn Phỉ mới một lần nữa đi ra khỏi gian phòng bảo vật kia, lại liếc mắt nhìn từng bộ từng bộ thây khô bên ngoài, yên lặng nói tiếng: "Xin đa tạ."
Sau đó Hàn Phỉ bắt đầu chạy về gian phòng đá nàng bị ngã xuống. Trở lại bên cạnh quan tài đá, Hàn Phỉ lấy ra gậy gỗ, lần này, nàng luôn cảm thấy cây gậy này có thể giúp nàng mở ra mặt tường tinh thạch kia. Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, trèo lên trên đỉnh hang, cầm gậy gỗ liền đâm mạnh vào vòm hang..

Tin tức Hàn Phỉ mất tích lập tức làm mọi người bùng nổ. Đôi mắt Hác lão bản lập tức phát hồng, nàng ôm Tiếu Tiếu, không thể thốt nên lời, nàng sợ mình vừa mở miệng liền sẽ không thể nhịn được mà bật khóc.
Sắc mặt những người còn lại đều rất khó nhìn, mặc cho bọn họ lật tung nơi này cũng không tìm được Hàn Phỉ, rõ ràng chỉ là mấy bước chân, vậy mà một người đang yên đang lành nói biến mất liền biến mất. Người áy náy nhất chính là Trì Tư, nàng không ngừng tự trách, nếu như lúc đó nàng có thể ngăn cản bệ hạ một mình đi vào thì tốt rồi, nếu thế thì hiện tại bệ hạ sẽ không đột nhiên biến mất, thậm chí ngay cả chút manh mối cũng đều không có.
"Đều tại ta. Đều tại ta a!"
Trì Tư đấm mạnh vào tường, khiến trên đó xuất hiện một vết nứt rất sâu, mà tay nàng cũng da tróc thịt bong, thế nhưng nàng giống như không cảm giác được đau đớn vậy, chìm đắm trong sự tự trách.
Khôi Nam nói: "Chuyện này không thể trách Thần Vệ đại nhân, nơi này quá cổ quái, là chúng ta quá xem thường."
Mọi người trầm mặc một hồi, trong lúc nhất thời không có phương hướng nào để giải quyết, bọn họ không thể nói cho mọi người biết Hàn Phỉ mất tích, bởi vì một khi truyền ra, chỉ sẽ khiến quân tâm càng thêm bất ổn. Thế nhưng thời gian lâu dài, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.
Vào lúc người trầm mặc, Hác lão bản cúi đầu, nhìn Tiếu Tiếu đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, hù nàng giật nảy cả mình, sau một khắc, Tiếu Tiếu giẫy giụa muốn tránh khỏi vòng tay của Hác lão bản, dọa Hác lão bản ôm chặt lấy bé, chỉ lo nó té xuống.
"Tiếu Tiếu, làm sao thế?"
Tiếu Tiếu kêu a a, kiên trì muốn leo ra từ trong lòng Hác lão bản. Hác lão bản bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để bé con xuống dưới đất. Lúc này, mấy người bọn họ đều chen nhau đứng trên bãi đất trống, mà Tiếu Tiếu vận dụng cả tứ chi để bò, uốn éo uốn éo, tư thế vô cùng đáng yêu.
Mọi người cứ thế nhìn Tiếu Tiếu bò đến vị trí trung tâm, sau đó đặt mông ngồi xuống, dùng hai cánh tay mũm mĩm vỗ vỗ sàn nhà, trong miệng kêu lên a a.
Mọi người: . Đây là ý gì?
Tựa hồ Tiếu Tiếu biết họ không hiểu ý bé, đầu nhỏ nhấc nhấc, sau đó kêu: "Mẫu thân, bên trong."

Lần này, mọi người đều nghe rõ ràng. Thế nhưng bọn họ cũng không thể tin được. Nơi này? Nhưng nơi này không có cái gì mà!
Trừ Hàn Phỉ ra, Hác lão bản chính là người chăm sóc Tiếu Tiếu nhiều nhất, cơ hồ là lập tức liền hiểu được.
"Tiếu Tiếu, con nói là, mẫu thân con ở dưới đó hả?"
"Ừm, ừm!" Tiếu Tiếu lập tức liền đập càng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ cũng cười đến vô cùng suиɠ sướиɠ.
Mọi người lập tức liền vọt tới chỗ Tiếu Tiếu, Trì Tư là người đầu tiên đưa tay sờ sờ mặt đất, sau đó lập tức nhận ra có chỗ không đúng, nàng lấy ra bội kiếm, muốn thử cắm xuống, răng rắc một tiếng, kiếm gãy. Mảnh kiếm bay ra còn cắt lên gò má của Trì Tư một vết thương nhở, máu lập tức liền chảy ra, thế nhưng nàng không hề cảm thấy đau đớn.
Trì Tư chấn động kinh hãi nói: "Đây là.. tinh thạch.. tất cả mặt đất đều là tinh thạch!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Ngay lúc Trì Tư muốn đứng dậy, lại nghe thấy từng tiếng răng rắc nhẹ nhàng vang lên. Giống như tiếng băng nứt vỡ vậy. Mọi người lập tức liền sững sờ, không dám nhúc nhích.
Hai tay Tiếu Tiếu lại bắt đầu vỗ từng hồi mặt đất, vừa vỗ, vừa kêu: "Mẫu thân, mẫu thân.."
Hác lão bản lập tức rống to: "Nhanh! Chúng ta đồng thời dùng hết sức thử xem đập mặt đất ra xem sao, có khả năng Hàn Phỉ ở phía dưới!"
Dù cho đây chỉ là một suy đoán, nhưng lại là cách duy nhất lúc này, mọi người cũng mặc kệ tất thảy, dù trong lòng biết rõ, nếu đây là tinh thạch, thì vô luận bọn họ làm gì cũng không thể mở nó ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.