Sắc mặt mọi người đều vô cùng đặc sắc, thì ra bọn họ vẫn bị một đám người nghèo đến rớt mồng tơi công kích! Ngay cả Hàn Phỉ cũng khiếp sợ với cái sự nghèo của những người này, vốn định cướp đoạt một trận, nhưng nhìn thấy tình hình của bọn họ như vậy thật sự là không đành lòng, cái này, đây chính xác là một đống đồng nát sắt vụn! Đại khái thứ đáng tiền nhất trên người họ, chính là phần độc dược dùng để tự sát đi, độc mà Hàn Phỉ lấy từ trong miệng họ ra cũng không có thành phần quý báu gì, thế nhưng cũng không thể xác định, phỏng chừng tái ngoại còn có dược vật sinh trưởng mà nàng không biết. Lục soát xong, thật sự không lấy được tin tức hữu dụng gì, có điều cũng tìm được trên người một binh lính giống như tiểu đầu lĩnh một tấm địa đồ cũ nát, ừm, mọi người thử đoán xem tại sao mọi người lại biết hắn là Tiểu Đầu Lĩnh? Bởi vì trong số các thi thể cũng chỉ có y phục cùng trang bị của hắn là hơi hơi tốt hơn một chút, vì thế liền có thể kết luận như vậy. Dẫu vậy, địa đồ trên người Tiểu Đầu Lĩnh cũng có thể nói là thu hoạch lớn nhất của Hàn Phỉ. Nàng lo lắng nhất chính là nhóm nàng hoàn toàn chưa quen thuộc địa hình nơi tái ngoại này, nếu cứ thế tùy tiện đi vào nhất định là sẽ nếm không ít vị đắng, có một tờ bản đồ ngược lại là có thể phân rõ được cục thế ở tái ngoại, cùng với địa hình đại khái của nơi này. Nằm ngoài dự liệu của Hàn Phỉ là, tái ngoại so với nàng dự đoán còn lớn hơn rất nhiều, toàn bộ diện tích lớn nhỏ đều sắp bằng một nửa đại lục. Mà trên địa đồ còn vẽ mấy cái vòng tròn, Hàn Phỉ dự đoán chính là nơi đoàn người kia định cư, mỗi cái vòng tròn cũng cách nhau rất xa, rất có ý tứ nước sông không phạm nước giếng, cũng không biết bên trong đó là loại quang cảnh gì. Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, tất cả mọi người tụ về một nơi, mà phóng tầm mắt tới, liền sẽ nhìn thấy trước mặt là một vùng hoang mạc rộng lớn. Hoang mạc đã thuộc về phạm vi tái ngoại. Hàn Phỉ đang nghiên cứu địa đồ, mà Hác lão bản cùng Trì Tư đang tổ chức mọi người cấp tốc bổ sung trang bị cùng nước uống lương thực đâu vào đấy, ấn theo địa đồ, muốn xuyên qua vùng hoang mạc này thì nhanh nhất cũng phải mất ba ngày thời gian, trong ba ngày này thức ăn nước uống là những thứ đặc biệt trọng yếu. Có không ít người cảm thấy tiếc rẻ vì lần hành quân này lại không có Thủy Vân quân đồng hành, phải biết rõ người của Thủy Vân quân đều là đầu bếp nổi danh, mỗi một người đều có thể biến những món ăn dân dã thành sơn hào hải vị đấy, có bọn họ cơ bản sẽ không bị đói, trước đây cũng không cần bận tâm mấy chuyện ăn uống, hiện tại phải tự mình động thủ lo ăn no mặc ấm, thực là hơi nhớ Thủy Vân quân rồi. Hàn Phỉ thu lại địa đồ, cúi đầu nhìn Tiếu Tiếu, phát hiện bé con đang ngủ ngon trong lòng nàng. Nhắc tới cũng kỳ quái, gần đây thời gian ngủ của Tiếu Tiếu càng ngày càng nhiều, cả ngày thì đã hơn phân nửa là dùng để ngủ, thời gian còn lại cũng không quá tỉnh táo, luôn là dáng vẻ thụy nhãn mông lung, ban đầu Hàn Phỉ cũng vô cùng lo lắng, nhiều lần kiểm tra cho Tiếu Tiếu, phát hiện bé con không hề có vấn đề gì, còn khỏe mạnh vô cùng. Lâu dần, Hàn Phỉ đoán đây có lẽ là một tiêu chí trong quá trình trưởng thành của ma tử, bởi vì nàng phát hiện Tiếu Tiếu lại lớn lên một chút, rất có khả năng, trong quá trình trưởng thành của Ma tộc, vì để cung cấp năng lượng cho thân thể trưởng thành sẽ rơi vào một loại giả ngủ để giảm thiểu tiêu hao năng lượng. Hàn Phỉ sờ sờ mặt bé con, thở dài. Hác lão bản tiến lên trước, nói: "Tiếu Tiếu lại ngủ sao?" "Ừm." Hác lão bản đầy mặt lo lắng nói: "Hôm nay hình như ngủ nhiều hơn hôm qua, có điều mấy ngày này luôn đánh du kích, cũng khổ cực cho Tiếu Tiếu, còn có ngươi nữa, Hàn Phỉ, ngươi cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, sau khi tiến vào tái ngoại sẽ lại là một hồi ngạnh chiến."
"Được." Nhóm người Hàn Phỉ bình tĩnh nghỉ ngơi một đêm, sau đó không chút do dự bước vào khu vực hoang mạc. Nếu nói ấn tượng dầu tiên ở nơi này là gì, thì chính là hoang vu. Nhìn một cái, khắp nơi đều là cát vàng, không có thứ gì khác, ngay cả cỏ dại cũng rất thưa thớt, chứ đừng nói tới cây cối. Nhìn lâu, tất cả mọi người đều cảm thấy, nơi này quả nhiên là một địa phương 'Nghèo', không chỉ người nghèo, ngay cả đất cũng nghèo. May là bọn họ nhiều người, đều là đồng chí thân thuộc lẫn nhau, nếu không cứ ngẩn người ở nơi hoang vu như vậy mãi cũng sẽ hậm hực. Bởi vì không có chỗ nào có thể ẩn nấp, nên đêm hôm ấy mọi người hạ trại dựng lều ngay trên cát. Hàn Phỉ một mình ôm Tiếu Tiếu ngồi bên đống lửa, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ đờ đẫn nhìn ngọn lửa bùng cháy, mà Tiếu Tiếu cũng vừa tỉnh ngủ, trên thực tế hôm nay con bé đã ngủ nguyên một ngày, bất luận động tác của Hàn Phỉ có lớn bao nhiêu cũng không thể làm bé thức tỉnh. "Mẫu thân.." Sau khi tỉnh lại, tiểu mũm mĩm này liền bắt đầu làm nũng, trực tiếp lôi Hàn Phỉ đang thất thần trở về. Hàn Phỉ cúi đầu nhìn Tiếu Tiếu, không nhịn được hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của con, nói: "Tỉnh ngủ rồi sao?" "Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân.." Tiếu Tiếu vẫn nỗ lực gọi nàng, dưới sự cố gắng hết sức của bé con, hai chữ này có thể nói là phát âm hoàn toàn chuẩn xác, nhưng cũng chỉ có hai chữ này mà thôi. Hàn Phỉ còn tưởng rằng bé con lại muốn làm nũng với nàng, thế nhưng Tiếu Tiếu liên tục lôi kéo y phục nàng, trong miệng còn kêu lên a a, giống như đang muốn nói điều gì đó. Hàn Phỉ cũng ý thức được, nhìn theo hướng cánh tay mập mạp của Tiếu Tiếu chỉ, đó trùng hợp là hướng mặt trời mọc. "A, a.." Tiếu Tiếu tựa hồ có hơi cấp thiết cầm lấy y phục của Hàn Phỉ, dùng hết khí lực lôi kéo, tự hồ sợ Hàn Phỉ nghe không hiểu.
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Tiếu Tiếu, con muốn nói cho mẹ biết cái gì?" Tiếu Tiếu chớp chớp mắt, sau đó làm ra động tác giống như đang nhai đồ ăn, lại sờ sờ bụng nhỏ, hình tượng sinh động như thế tất nhiên khiến Hàn Phỉ bật cười, thế nhưng cũng rốt cuộc hiểu ý tứ của nhóc con, liền nói: "Con nói là nơi đó có đồ ăn sao?" Tiếu Tiếu rất vui vẻ phun ra một quả bóng. Đây là lần đầu tiên Hàn Phỉ nhìn thấy Tiếu Tiếu biểu đạt muốn ăn, trước giờ bé con chưa từng ăn cái gì, nàng cũng đã cho rằng Tiếu Tiếu không cần ăn uống, thế nhưng hiện tại, tựa hồ là trưởng thành quá mức nhanh chóng, máu huyết trong cơ thể bé đã bị tiêu hao hết, cho nên mới cảm thấy đói bụng. Chỉ là.. nơi này là một mảnh hoang mạc, làm gì có đồ ăn chứ! Nhưng Hàn Phỉ vẫn quyết định đi tìm kiếm, liền đứng dậy, vừa đi vài bước, đã bị một nhóm người ngăn cản, sắc mặt ai cũng căng thẳng hỏi: "Ngài muốn đi đâu?" Hàn Phỉ nhìn bọn họ sững sờ, dở khóc dở cười nói: "Các ngươi không cần sốt sắng như vậy, ta chỉ muốn đi sang bên kia nhìn một chút, hình như Tiếu Tiếu phát hiện ra gì đó." Khôi Nam đứng ra đầu tiên nói: "Ta cùng ngài, bệ hạ." Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không cần, rất gần thôi, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi một chút sẽ trở lại." Khôi Nam vẫn muốn kiên trì, thế nhưng Hàn Phỉ nói thẳng: "Chẳng lẽ các ngươi muốn làm phiền khoảng thời gian riêng của mẹ con ta sao?" Câu này vừa nói ra khỏi miệng, những người khác coi như có nhiều hơn lý do hơn nữa cũng chẳng thể ngăn cản, nhiều lắm chỉ có thể tăng cao lực chú ý, đứng từ xa theo dõi mà thôi. Hàn Phỉ là có chút lo lắng Tiếu Tiếu sẽ có thói quen ăn uống giống như tiểu quái vật, vậy thì sẽ làm người khác kinh hãi, cho nên mới quyết định đơn độc hành động. Hàn Phỉ vừa đi vừa chú ý đến phản ứng của Tiếu Tiếu, thế nhưng nàng phát hiện đi đã lâu, Tiếu Tiếu cũng không có yêu cầu nàng dừng lại, Hàn Phỉ cứ thế mà đi rất lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]