Chương trước
Chương sau
Cừu Thanh Thư lui về sau vài bước, nhìn về phía Khôi Nam, ánh mắt ra hiệu đã giải quyết xong, sau đó một lần nữa trở lại. Cuối cùng, Khôi Nam sâu sắc liếc mắt nhìn Tần Triệt, chuẩn bị mang theo tất cả mọi người rời khỏi vùng rừng rậm này.
"Đợi một chút.." Thanh âm yếu ớt chợt vang lên.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Hàn Phỉ đột nhiên tỉnh lại.
Nàng hơi hé mắt, lộ ra một tia thanh minh.
Khôi Nam lập tức kinh hỉ, nói: "Bệ hạ! Ngài đã tỉnh!"
Tần Triệt cũng căng thẳng nhìn về phía Hàn Phỉ, thân thê đang nửa quỳ hơi nghiêng về phía trước chỉ lo nàng có vấn đề gì, thế nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng làm vết thương vốn đã khép miệng lại một lần nữa nứt ra. Tần Triệt rên lên một tiếng, không kịp nuốt ngụm máu đang trào lên cổ họng, trực tiếp phun ra, tình cảnh này, làm Khôi Nam vô cùng khiếp sợ.
Trong ấn tượng của Khôi Nam, Hàn Linh Thần Vệ luôn là tồn tại mạnh mẽ nhất, so với các Thần Vệ còn lại càng cường đại hơn, dù tứ đại Thần Vệ chưa từng công khai so đấu, thế nhưng trực giác nói cho Khôi Nam biết, Hàn Linh Thần Vệ là mạnh nhất, thậm chí.. còn lợi hại hơn so với bệ hạ. Chỉ là Thần Vệ quy thuận thần nữ, vì thế Hàn Linh Thần Vệ xưa nay chưa từng tỷ võ cùng bệ hạ. Vậy mà vị Thần Vệ đại nhân mạnh mẽ ấy giờ khắc này lại lộ ra trạng thái suy yếu như vậy, điều này đối với Khôi Nam mà nói chính là một sử đả kích tương đối lớn, trong số rất nhiều tùy tùng, hắn chính là người duy nhất theo bệ hạ xuyên qua ngàn năm, thời gian không gϊếŧ chết được hắn, điều này đồng nghĩa với việc, Khôi Nam là người đã chứng kiến thời kì đỉnh phong của Hàn Linh Thần Vệ. Người ấy cùng nam nhân trước mặt này.. căn bản không giống nhau.
Sau khi Hàn Phỉ tỉnh lại, khí tức vô cùng bất ổn, ngay cả trạng thái tinh thần cũng rất kém, nhưng nàng vẫn cố chấp nói: "Mang hắn đi."
Hắn ở đây, tự nhiên là Tần Triệt. Thế nhưng, không có một ai hành động. Mọi người đều biết, hiện tại Tần Triệt không phải là một người bình thường. Độ nguy hiểm của Tần Triệt không thua kém với Vô Tận vừa chết đi một chút nào.
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Bây giờ lời ta nói không có ai nghe sao.."
Khôi Nam ngập ngừng trong giây lát, nói: "Thế nhưng hắn.."
Hàn Phỉ trực tiếp nhắm mắt lại, hơi thở mong manh, thế nhưng ngữ khí kiên quyết đến mức không gì có thể thay đổi.
"Mang đi."
Khôi Nam lập tức đáp ứng: "Vâng."
Hàn Phỉ gian nan kéo ra một vệt cười khổ, trước khi một lần nữa lâm vào hôn mê, nàng trầm thấp nói một câu: "Mạng của hắn, là ta.. phải dùng ba phần huyết dịch cứu về, làm sao có thể buông tha cho hắn."
Dứt lời, nàng lại mất đi ý thức, thế nhưng câu nói trước khi hôn mê của Hàn Phỉ giống như một quả bom vậy, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhất là Tần Triệt, gương mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin.
Cuối cùng, Tần Triệt đang suy yếu cũng bị mang đi, vội vã rời khỏi rừng rậm Vô Tận. Mà những người khác đang lo sợ hốt hoảng trong rừng rậm cũng rất nhanh nhận ra toàn bộ rừng rậm đang suy bại bằng một tốc độ cực nhanh, từng cây đại thụ che trời nối tiếp nhau ngã xuống, lùm cây, bụi cỏ, tất cả mọi thứ, đều khô héo mà chết đi. Rất nhanh, rừng rậm Vô Tận từ chỗ xanh um tươi tốt biến thành một màu xám trắng, toàn bộ dáng vẻ cũng bại lộ ở trước mặt mọi người, làm gì có cái gọi là bảo tàng, chính là một mảnh đất trọc lốc, chứ đừng nói tới bóng dáng của Tinh Linh! Cái gì cũng không có! Không, nói đúng ra thì, ngược lại là có một cây đại thụ vô cùng kỳ quái, lớn đến khó tin, nơi nó cắm rễ còn tràn đầy máu huyết, bốc lên một mùi tanh nồng cùng cực, cách vài dặm cũng có thể ngửi thấy được, thế nhưng cái cây kia cũng đã chết, một chiếc lá cũng không có, trọc lốc, hình dạng còn có chút giống con người, vừa liếc mắt nhìn, liền cảm thấy lạnh cả sống lưng!
Đến lúc này, không có bảo tàng, không có Tinh Linh, mọi người mới ý thức được những truyền thuyết kia đều là giả! Đều là lời nói vô căn cứ! Đáng giận hơn là còn có rất nhiều người bỏ mạng vì mấy tin đồn thất thiệt này! Đám người bắt đầu phẫn nộ đi truy tìm kẻ đã truyền ra tin đồn, rất nhanh đã tra ra được, mũi tên nhắm thẳng vào La Cầm Ca, trong lúc nhất thời, cái tên La Cầm Ca này bị vô số người thầm mắng. Có những người thẹn quá thành giận lại càng trực tiếp đuổi gϊếŧ tới.
La Cầm Ca lúc này không tìm được Tinh Linh cũng chẳng thể giáo huấn được Hàn Phỉ đang hoảng loạn chạy trốn, thủ hạ nàng ta thuê đều bận bảo hộ nàng ta, nơi nào có công phu đi tìm Hàn Phỉ gây phiền phức! Màn kịch ở rừng rậm Vô Tận chấn động một thời cứ như vậy hạ màn kết thúc.
Mà Khôi Nam mang theo Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, thuận đường đón Dần Phỉ đại sư, Tiểu công chúa cùng với quỷ hồn Nguyên Bảo vẫn còn đang chờ trong khách sạn, đám người vội vội vàng vàng đi suốt đêm trở lại Vũ Châu thành. Vũ Châu thành có Y Thánh Đằng Mộc đại phu, nếu như ngay cả Đằng Lão cũng không có cách nào, thì cũng đừng phí công tìm đến người khác!
Dần Phỉ đại sư cũng không chần chờ cùng đi theo, khi nhìn thấy hôn mê Hàn Phỉ, trong lòng Dần Phỉ đại sư nặng nề, ông đã từng tính cho Hàn Phỉ một quẻ, là quẻ sinh tử, lần này nàng bị trọng thương như vậy, theo lý thuyết là khó qua khỏi lịch kiếp, thế nhưng tướng mạo của Hàn Phỉ lại vẫn biểu hiện ra, cũng chưa tính là vượt qua tai kiếp, chẳng lẽ còn có một đại nạn nữa?
Không kịp đợi Dần Phỉ đại sư tiếp tục tính toán xong, bọn họ nhất định phải nhanh chạy tới Vũ Châu thành, mà Cừu Thanh Thư chạy nhanh nhất đã cố gắng đi trước một bước, thông tri cho người trong Vũ Châu thành làm tốt tất cả chuẩn bị.
Lúc Tần Triệt lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Oa Nhi, chính là thời điểm không tính là tốt. Vì ngăn ngừa lại một lần nữa phát sinh chuyện gì bất ngờ, Tần Triệt chủ động để đám người trói mình lại, còn dùng xiềng xích bằng hàn thiết của Cơ Quan Thành, đao kiếm bình thường cũng không phá nổi. Dù Tần Triệt không nói, Khôi Nam cũng đã nghĩ tới việc phải khống chế lại Hàn Linh Thần Vệ, thật sự là hiện tại Thần Vệ đại nhân quá nguy hiểm, vì thế Thần Vệ đại nhân có thể tự biết mình, chủ động nói ra như thế, thật sự là không thể tốt hơn.
Tần Triệt bị xiềng xích khóa chặt giống như tội phạm, tuy nhiên hành động cùng thân phận của hắn quả thật có chút giống tội phạm a.
Lần đầu nhìn thấy Tần Triệt, Dần Phỉ đại sư liền nhận ra đây nhất định chính là cha của bé con, thật sự là bé con rất giống cha! Trên thực tế, ngoại hình của Tiểu Oa Nhi rất giống mẹ, có điều bé con lại cho người ta có cảm giác huyết mạch tương liên với cha bé. Đây hẳn là, huyết mạch ma loại.
Lúc tiểu oa nhi gặp cha, liền lập tức nhìn đến vô cùng chăm chú. Nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện đồng tử của bé đã dựng thẳng lên, giống như mắt mèo vậy, tràn ngập cảnh giác.
Dần Phỉ đại sư ôm bé con, giữ khoảng cách với Tần Triệt, có chút thấp thỏm bất an, đứa bé này là ma tử, vậy cha nó đương nhiên là ma rồi! Nói một cách chính xác thì chính là Ma Vương! Người bình thường nhìn thấy Ma Vương, sẽ sợ hãi tới mức nào cơ chứ!
Tần Triệt nhìn đứa bé chăm chú đến không chớp mắt, đối với hắn mà nói, đứa bé này tựa hồ có hơi xa lạ, bởi vì lúc Hàn Phỉ mang theo nó trải qua đau đớn thống khổ, hắn đều không có mặt, người làm cha như hắn, đại khái chính là người cha thất bại nhất trong thiên hạ. Tần Triệt vô cùng tự trách, hắn nhìn đứa nhỏ trong ngực Dần Phỉ đại sư, chẳng khác nào một cục bông, trong veo bụ bẫm, vô cùng đáng yêu, khuôn mặt kia rất giống Hàn Phỉ, thần thái không chút khác biệt, điều này khiến đáy lòng Tần Triệt càng thêm mềm mại. Thế nhưng hắn không dám mở miệng muốn ôm hài tử, hiện tại hắn quá nguy hiểm, hắn sợ làm tổn thương đứa bé.
Vì thế lúc con gái bé bỏng chủ động đưa tay ra đòi bế, Tần Triệt vô cùng sửng sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.