"Bệ hạ không cần lo lắng, hiện tại ta rất mạnh, ta có thể bảo hộ bệ hạ thật tốt, ta có thể!"
Tần Triệt bắt đầu sốt ruột, nói: "Tránh ra."
"Ngươi nằm mơ! Ngươi còn dám khoa trương? Ta phải gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ma vật ngươi a!"
Sau đó, đám cành cây khí thế như chẻ tre xông tới. Một một cành cây chẳng khác nào một thanh lợi kiếm, tránh né một thanh kiếm đã khó khăn cùng chật vật, chứ đứng nói gì là số lượng nhiều đến thế!
Tần Triệt biết mình không thể tránh nổi, nhưng tuyệt đối không thể để người trong lòng chịu một chút thương tổn! Hắn ôm thật chặt Hàn Phỉ, thân thể chuyển động, chắn cho Hàn Phỉ đang nằm trong lồng ngực của mình, thân thể hắn trực tiếp bao lấy Hàn Phỉ.
"Phập." Tiếng thân thể bị đâm thủng.
Tần Triệt đột nhiên ho ra một ngụm máu đỏ thẫm. Thân thể hắn bị đám cành cây đâm giống như một con nhím vậy. Vô Tận thưởng thức được máu huyết của Tần Triệt, nhưng ngay lập tức lại giống như nuốt phải a xít, hắn hét lên một tiếng, dùng sức đánh về cành cây của mình, lập tức rút ra khỏi thân thể Tần Triệt, mang theo máu huyết của hắn.
Tần Triệt trực tiếp ho ra một ngụm máu lớn, hăn lo lắng đưa tay ngăn mấy giọt máu muốn bắn lên người Hàn Phỉ. Suýt chút nữa, đã dính lên nàng, ý trung nhân của hắn, làm sao có thể bị máu huyết dơ bẩn như thế làm bẩn đây?
Tần Triệt ôm Hàn Phỉ, thân thể vô cùng đau đớn, hắn cũng không thể ôm được nàng nữa, thân thể mềm nhũn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919634/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.