Chương trước
Chương sau
Lúc Hàn Phỉ liều mạng chạy trở về, lại kinh ngạc phát hiện, thân thể nàng đã tỉnh. Đúng vậy, kia rõ ràng là thân thể nàng, lại đột nhiên tỉnh.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy người kia, nàng hoàn toàn sửng sốt, đó là một đôi mắt trong suốt sạch sẽ, ngây thơ ngập nước như một chú nai con, trong ấy đều là vẻ hoảng sợ cùng bất an đối với hoàn cảnh xa lạ.
Hàn Phỉ nhìn nàng lảo đảo bò xuống giường, mờ mịt đi loạn trong Tẩm Điện, khiến đám người bên ngoài vội vã đẩy cửa đi vào xem động tĩnh, khi nhìn thấy 'người chết' vốn nên nằm ở trên giường không thể hô hấp nay lại còn có thể xuống giường, nhất thời liền dẫn lên oanh động to lớn. Lập tức liền có người đi vào bẩm báo Hoàng Thượng.
Mà Bách Lý Mân Tu lại càng là trực tiếp ném xuống mọi chuyện trong tay, vội vã chạy tới nơi này, cùng lúc đó, ra lệnh cho tất cả ngự y đến tẩm cung.
Lúc Hoa Phi nhận được tin tức nữ nhân vốn nên chết đi kia lại lần nữa tỉnh dậy, nàng cô đơn cười, uống ừng ực từng chén rượu.
Tất cả mọi người bị oanh động, đây quả nhiên là Yêu Nữ. Nếu không thì làm gì có ai đã mất đi hô hấp cùng nhịp tim mà vẫn còn có thể tỉnh lại? Trong lúc nhất thời, trong hậu cung lại lan truyền lời đồn thổi.
Nhưng, Hàn Phỉ căn bản không để ý những điều này, nàng tung bay ở giữa không trung, ánh mắt phức tạp nhìn 'Chính mình ' bên dưới, người có thể lộ ra biểu hiện như vậy, căn bản cũng không phải nàng. Đây rõ ràng là thân thể của nàng, vì sao linh hồn nàng ở đây, mà thân thể lại có thể tự tỉnh lại?
Chờ chút.. Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức từng lớn. Đây là thân thể của nàng sao?
Ngàn năm trước, sau khi chết đi, một lần nữa trọng sinh ở thế giới hiện thực, mất đi tất cả ký ức, sau đó bị Đào Bảo triệu hoán xuyên việt về thế giới này, trực tiếp nhập thân vào thân thể này.
Nói đúng hơn là, nguyên chủ của thân thể này là Hàn Phỉ kia, là đại tiểu thư không được sủng ái trong phủ Thừa tướng. Vậy thì giờ khắc này, người khống chế thân thể, sẽ là.. nguyên thân sao?
Hàn Phỉ bị suy đoán của mình làm cho vô cùng khiếp sợ. Nhưng lúc Hàn Phỉ nhìn thấy gương mặt ngơ ngác cùng ánh mắt khó có thể tin, trong lòng nặng nề, nàng biết suy đoán này của mình có lẽ là đúng. Giờ khắc này linh hồn ở trong thân thể, chính là nguyên thân.
Hàn Phỉ không biết bản thân nên có tâm tình gì, nhưng trong lòng, từ từ thăng lên một tia bất an.
Sau đó, nàng nhìn thấy Bách Lý Mân Tu xông vào trong phòng, lúc nhìn thấy 'Chính mình' tỉnh lại, sắc mặt vui mừng kia làm thế nào cũng không che giấu được.
"Hàn Phỉ!"
Bách Lý Mân Tu hô một tiếng vội vã xông lại, nắm chặt vai 'Hàn Phỉ', ánh mắt tha thiết quan tâm nói: "Nàng đã tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Hàn Phỉ" dọa cho phát hoảng, bắt đầu giằng co, trong miệng nhu nhược hô: "Ngươi, ngươi là ai, ngươi thả ta ra, ta, ta không quen biết ngươi!"
Bách Lý Mân Tu sửng sốt, nhân lúc hắn phân thần, 'Hàn Phỉ' trực tiếp trốn khỏi tay hắn, co lại ở trong góc, ôm đầu gối, run lẩy bẩy, ánh mắt kia toàn bộ đều xa lạ.
Bách Lý Mân Tu nhìn tay mình trống không, lại nhìn 'Hàn Phỉ ' co ở trong góc, trong lòng có chút quái dị, nhưng hắn chỉ cho rằng Hàn Phỉ mói vừa tỉnh lại, nhìn thấy quá nhiều người nên quá mức sợ hĩa thôi, liền khua tay nói: "Đều lui xuống cho trẫm!"
"Vâng, Hoàng Thượng."
Đám người mênh mông cuồn cuộn rời khỏi phòng, Bách Lý Mân Tu thoáng tiến lên hai bước, ôn nhu nói: "Được rồi, hiện tại đã không còn ai, nàng không cần sợ hãi."
Bởi vì trong phòng không còn ai, mà Bách Lý Mân Tu lại quá mức ôn nhu, vì thế 'Hàn Phỉ' cũng từ từ tỉnh táo lại, nhưng vẫn không chịu đi ra, chỉ nhỏ giọng nói: "Ngươi, ngươi là ai?"
Bách Lý Mân Tu cau mày, nói: "Hàn Phỉ, đừng nghịch ngợm nữa, nàng quên rồi sao?"
"Hàn Phỉ" đã sắp khóc lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Ta, ta không biết ngươi là ai, nơi này là nơi nào? Tại sao ta lại ở chỗ này? Ta muốn trở lại, nếu không nhị phu nhân mà biết sẽ đánh ta, ta không muốn bị đánh, ô ô ô.."
Giờ khắc này, Hàn Phỉ tung bay ở bên trên dâng lên một nụ cười khổ, quả nhiên, đúng là nguyên thân đã trở về.
Nàng vốn đang liều mạng nghĩ cách giải quyết trùng kích, giờ đây tất cả đều đột nhiên biến mất, Hàn Phỉ có chút mờ mịt, thân thể này vốn không thuộc về nàng, là nàng cướp từ trong tay người khác mà có, đây vốn chính là thân thể của Hàn Phỉ kia, vậy hiện tại nàng lấy tư cách gì mà nói muốn đoạt lại thân thể?
Lúc Hàn Phỉ nghĩ như vậy, lại không phát hiện ra, giờ khắc này thân ảnh nàng đã trong suốt đi mấy phần.
Một người, một khi bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của chính mình, vậy thì dấu vết người ấy lưu lại trên đời này sẽ càng ngày càng nhạt.
Lúc Bách Lý Mân Tu miễn cưỡng xác định Hàn Phỉ là 'Mất trí nhớ', ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin, chẳng lẽ đây chính là cái giá phải trả khi nàng tỉnh lại sao? Mất đi tất cả ký ức?
Bách Lý Mân Tu nhìn đôi mắt tinh khiết như nai con của 'Hàn Phỉ' trước mặt, tất cả thắc mắc cũng không thể thốt ra được nữa, dáng vẻ yếu đuối này, không phải là của Hàn Phỉ trong kí ức hắn, Hàn Phỉ thân là thần nữ, nàng sẽ kiên cường hơn so với bất kì ai.
"Nàng đừng sốt ruột, không nhớ ra được thì đừng nghĩ nữa, ngoan, nàng không có chuyện gì là tốt rồi."
"Hàn Phỉ" hít hít mũi, nói: "Vậy, vậy ngươi biết ta sao?"
Bách Lý Mân Tu gật đầu, nói: "Đúng, ta tên là Bách Lý Mân Tu, cũng có thể gọi là Vân Hỏa, hoặc, nàng có thể gọi ta là Tiểu Bạch."
"Hàn Phỉ" sững sờ, Vân Hỏa? Nàng nhìn long bào còn chưa kịp đổi lại trên người Bách Lý Mân Tu, lập tức sợ hãi quỳ xuống, thân thể cũng runrẩy, nói: "Ngài, ngài là Hoàng Thượng?"
Bách Lý Mân Tu cúi đầu nhìn long bào trên người, có một tia ảo não vì quên đổi lại.
"Nàng đừng sợ ta."
"Hàn Phỉ" đã hoàn toàn bị nam nhân trước mặt dọa sợ, dựa theo thân phận của nàng, sao có thể có tư cách nhìn thấy Hoàng Thượng? Lại là một Hoàng đế ôn như anh tuấn đến thế!
Hàn Phỉ tung bay giữa khoảng không, chậm rãi đáp xuống trước mặt Bách Lý Mân Tu, đứng lại, có chút bi ai nói: "Tiểu Bạch, người kia không phải là ta, ngươi biết không?"
Nhưng, Bách Lý Mân Tu không nhìn thấy nàng, người hắn yêu thật sự, đang ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy.
Dù sao, trên đời này ai có thể nghĩ tới còn có chuyện mượn xác hoàn hồn? Ai có thể nghĩ tới thần nữ bệ hạ mà bọn họ kính yêu tôn sùng, là một cô hồn đến từ thế giới khác, đây là một bí mật, Hàn Phỉ chưa bao giờ thổ lộ với ai, mà hiện tại, đây cũng là chuyện nàng không thể chứng minh.
Bách Lý Mân Tu xuyên qua thân thể Hàn Phỉ, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, hắn hơi ngừng lại một chút, nhưng sau đó lại không cảm thấy được gì nữa.
"Hàn Phỉ" trước mặt thật sự là quá mức lo lắng sợ hãi, Bách Lý Mân Tu lấy ra tất cả ôn nhu, kiên nhẫn giải đáp tất cả thắc mắc của nàng mới miễn cưỡng làm nàng yên tĩnh lại.
"Hàn Phỉ" nuốt nước miếng, đột nhiên nhớ đến một chuyện rất trọng yếu, nàng liền vội vàng hỏi: "Vậy, cái kia, ta, ta muốn một cái tấm gương!"
"Nàng muốn gương làm cái gì?"
"Ta, ta muốn.."
"Được rồi."
Bách Lý Mân Tu vẫn đáp ứng yêu cầu này của nàng, cho người mang tới một tấm gương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.