Dần dần, dao dộng trên bụng từ từ bình phục lại. Giống như thứ bên trong đã không còn khí lực để mà dằn vặt nữa.
Hàn Phỉ lập tức đứng lên, nàng cuống quít bay đi tìm Tiểu Bạch, nàng nhất định phải nghĩ cách, nàng muốn tỉnh lại, nếu không bảo bảo sẽ chết! Hàn Phỉ trực tiếp xuyên tường mà qua, nhằm thẳng đường gần nhất, trực tiếp bay đi tìm Bách Lý Mân Tu.
Thế nhưng Hàn Phỉ tìm khắp mọi nơi mà Tiểu Bạch có thể đến cũng không tìm được thân ảnh quen thuộc kia. Hàn Phỉ càng thêm sốt ruột, vào lúc mấu chốt nhất thế mà lại không tìm được người, sao nàng có thể chấp nhận điều này?
Không! Tỉnh táo lại! Suy nghĩ thật kỹ! Nhất định có thể tìm được!
Hàn Phỉ suy nghĩ rất lâu, ở nơi sâu xa nhất trong lòng tựa hồ có một thứ nào đó đang dẫn dắt, nói cho nàng một phương hướng, nàng không chút do dự liền bay qua, thế nhưng chờ nàng tìm chỗ đó, lại phát hiện đây là một cái hoa viên, còn trồng rất nhiều cây mai, một bóng người cũng không có.
Hàn Phỉ bay lượn một vòng, không phát hiện được gì, Tiểu Bạch chẳng lẽ đang ở chỗ này sao? Ngay lúc Hàn Phỉ chuẩn bị lúc rời đi, nàng nghe thấy một thanh âm rất yếu ớt.
Tí tách. Giống như tiếng giọt nước rơi.
Hàn Phỉ chậm rãi theo thanh âm đi tìm, là dưới đất truyền đến.
Hàn Phỉ hạ quyết tâm, bay xuống mặt đất, lập tức xuyên qua, phát hiện phía dưới là một thahcj thất cực lớn, hoàn toàn trống rỗng, trên vách nến đèn vẫn sáng.
Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919590/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.