Chương trước
Chương sau
"Được, ta đồng ý, ngoại viện của ngươi là ai?"
Hàn Phỉ không có cách nào không đồng ý, đồng thời, nàng cũng rất hiếu kỳ, Linh Thiếu Thiên có thể có ngoại viện gì.
Ngay lúc nàng nghĩ như vậy, Linh Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng thủ hạ của ta chỉ có một môn khách như ngươi sao? Ngây thơ! Nhìn xem cao thủ thật sự của ta là như thế nào đi!"
Hàn Phỉ thoáng cảm thấy bất ngờ, Linh Thiếu Thiên tự tin như thế sao?
Linh Thiếu Thiên vỗ vỗ tay, nói: "Đi ra đi!"
Một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra từ phía sau rèm cửa.
Lúc Hàn Phỉ nhìn rõ người kia, có chút há hốc mồm, trên gương mặt thanh tú kia còn mang theo một tia Cương Khí, nhìn thế nào cũng giống như một người phụ nữ, còn là một nữ nhân xinh đẹp, mặc một thân y phục màu tím đậm, cả người nhìn qua vô cùng già giặn.
Hàn Phỉ không nghĩ tới ngoại viện của Linh Thiếu Thiên sẽ là một người phụ nữ.
Mà lúc nữ nhân này đi ra, thành công dẫn lên một tràng tiếng thổn thức, những người còn lại cũng không nghĩ tới thiếu phủ chủ sẽ mời đến một người phụ nữ, còn là một nữ nhân xinh đẹp như hoa, thực sự là không nhìn ra có chỗ nào lợi hại!
Nữ nhân vừa xuất hiện kiêu căng liếc mắt nhìn xung quanh, giống như hết sức hài trước vẻ kinh ngạc của đám người kia, trong lòng còn có một chút đắc ý.
Đối với nữ nhân kia, Linh Thiếu Thiên không tự chủ được mà có chút cung kính, nói: "Vị này chính là Vu Âm Vũ cô nương, là khách nhân ta cố ý mời từ tái ngoại tới, vừa vặn, hôm nay đến nơi, mà Vu Âm Vũ cô nương cũng nguyện ý vì ta xuất chinh chiến đấu đoạt lại vị trí Phủ Chủ, các ngươi đừng coi thường Vu cô nương, danh tiếng của nàng ở tái ngoại vô cùng nổi tiếng!"
Hàn Phỉ cũng không hề coi thường vị cô nương tên là Vu Âm Vũ này, từ vẻ mặt cùng dáng vẻ cung kính kia của Linh Thiểu Thiên là có thể suy đoán ra, lai lịch của cô nương này tuyệt đối không nhỏ, bằng không dựa theo tính tình của Linh Thiếu Thiên, sao có thể tùy tiện tin tưởng một người ngoài như vậy, dù sao chuyện này cũng liên qua đến vị trí Phủ Chủ a.
Chỉ là.. Tái ngoại?
Hàn Phỉ đối với từ này có chút mẫn cảm.
Sự mẫn cảm này đến từ chính nơi này.. Tái ngoại.
Đó là một khu vực rất hoang vu, hầu như không có mấy người có thể tự xưng hiểu biết về vùng đất kia. Nếu như nói Ngũ Đại Quốc là khu vực văn minh, tồn tại giao lưu văn hóa, vậy tái ngoại chính là nơi mãng hoang, tồn tại rất nhiều dân tộc du mục, bọn họ căn bản không thuộc về quốc gia nào, chỉ tự mình trải qua cuộc sống của mình, hằng ngày cũng sẽ không dễ dàng đi ra khỏi địa bàn mình ở.
Bởi vì tái ngoại quá mức hoang vu, Ngũ Đại Quốc cũng không có ai muốn đi đánh chủ ý đến khu vực này, lãng phí khí lực lớn như vậy, xuyên qua hơn một nửa đại lục, đi thu phục một mảnh đất không có tác dụng gì, chinh phục một nhóm người còn chưa khai hóa, điều này quả thật là chẳng có chút hấp dẫn gì cả.
Vì thế, lúc Linh Thiếu Thiên giới thiệu Vu Âm Vũ, rất nhiều người ở đây đều lộ ra ánh mắt mê man mà hồ đồ.
Tái ngoại? Cái nơi nghèo khó lạc hậu còn chưa khai hóa kia? Người từ nơi đó đi ra, rất lợi hại sao? Còn là một nữ nhân?
Bởi vì cái nhìn cùng sắc mặt những người xung quanh đều lộ rõ ý tứ nghi hoặc, nữ nhân tên là Vu Âm Vũ kia chậm rãi thu lại nụ cười, trở nên âm trầm, đột nhiên cất giọng nói: "Đúng, ta là Vu Âm Vũ tới từ bộ lạc Nam Mân ở tái ngoại! Ta là chiến sĩ mạnh nhất trong bộ lạc của!"
Câu nói này, Vu Âm Vũ nói vô cùng mạnh mẽ, giống như đang trần thuật một sự thật.
Nhưng bất đắc dĩ, đám người bốn phía không có bất kì khái niệm gì đối với người tái ngoại, càng đừng nói cái gì là bộ lạc Nam Mân, đây quả thực là đàn gảy tai trâu, bọn họ đương nhiên lý giải thành nữ nhân này là từ một thôn xóm hẻo lánh mà tới.
Trong lúc nhất thời, không ít người quăng ánh mắt đồng tình thương hại cho Linh Thiếu Thiên, mất đi vị môn khách như Hàn Phi huynh đệ, Linh Thiếu Thiên cư nhiên đã lưu lạc tới mực phải tìm về một người phụ nữ làm trợ thủ, đường đường là Lăng Minh Phủ mà ngay cả một nam nhân hữu dụng cũng không có!
Không biết là ai bật cười đầu tiên, tiếng cười vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh nghiêm túc này càng có vẻ đặc biệt chói tai.
Ánh mắt Vu Âm Vũ lập tức liền nhìn sang, âm ngoan nói: "Tên béo đáng chết kia, ngươi đang cười cái gì?"
Người phát sinh tiếng cười, là một môn khách khác của Linh Thiếu Thiên, giờ khắc này bị Vu Âm Vũ chỉ mặt gọi tên hỏi, còn bị quàng cho danh xưng 'Tên béo đáng chết', lập tức nổi giận, đứng ra nói: "Tên mập? Vóc người này của ta gọi là khôi ngô! Ngươi chỉ là một nữ nhân gia, vẫn nên ở trong nhà thêu thùa may vá, làm một chút cơm là tốt rồi, chạy tới nơi này xem náo nhiệt làm gì?"
Sắc mặt của Linh Thiếu Thiên lập tức xấu đi, sợ sẽ khiến Vu Âm Vũ tức giận, đang muốn lên tiếng quát lớn, Vu Âm Vũ khoát tay chặn lại, nói: "Đợi một chút."
Linh Thiếu Thiên liền im lặng.
Hàn Phỉ nhìn tình cảnh này, thoáng híp mắt lại, trong lòng nàng tựa hồ đã đoán được gì đó.
Người có thể khiến Linh Thiếu Thiên không dám chống đối như vậy, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời.. Tuyệt đối không đơn giản.
Càng khiến Hàn Phỉ chú ý cùng để bụng chính là thân phận của Vu Âm Vũ này, đến từ tái ngoại, đến từ bộ lạc Nam Mân.
Mà..
Theo trí nhớ về nguyên thân của Hàn Phỉ, 'Mẫu thân' của "nàng" tựa hồ cũng đến từ tái ngoại.
Hình như.. đến từ bộ lạc gọi là Nam Mân. Nhưng, Hàn Phỉ không quá chắc chắn.
Đương nhiên, đây không phải là mẫu thân thật sự của nàng, mà là của thân thể này, mẫu thân của nguyên thân, nữ nhân gả cho vị cha Thừa Tướng kia, sau khi sinh ra nguyên thân liền băng huyết mà chết.
Bởi vì chết sớm, nên nguyên thân cũng không hiểu biết nhiều về mẫu thân, mà cha Thừa Tướng cũng không muốn nhắc tới bà ấy quá nhiều, chứ đừng nói gì là hạ nhân, vì thế nguyên thân căn bản không rõ thân phận của mẫu thân là gì, vì thế điều Hàn Phỉ biết về bà chỉ có vẻn vẹn vài câu.
Tái ngoại, chính là tin tức chuẩn xác nhất.
Chẳng lẽ, mẫu thân của nguyên thân, cũng chính là mẫu thân của bộ thân thể này, đến từ cùng một nơi với Vu Âm Vũ?
Nếu thế thì nơi này tựa hồ chuyên môn cho ra mỹ nữ a, mỹ mạo mẫu thân của nguyên vẫn luôn được truyền lưu đấy.
Trong chớp mắt, Hàn Phỉ nhớ tới một chuyện, mẫu thân của Tần Triệt, Tuyết quý nhân đã chết được Tần Hoàng nhớ kỹ cả đời, tựa hồ.. cũng đến từ tái ngoại, là mỹ nhân bị tiến cống mà đến.
Trong đầu Hàn Phỉ xuất hiện một ý nghĩ quỷ dị, chẳng lẽ nữ nhân tái ngoại đều là hồng nhan họa thủy?
Tâm tư càng tung bay càng xa của Hàn Phỉ là bị một tiếng hét thảm gọi trở về. Hàn Phỉ giật mình, khó có thể tưởng tượng tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết kia là từ miệng của một đại lão gia phát ra.
Chỉ thấy giờ khắc này, nam nhân vừa mới nói năng lỗ mãng đang lăn lộn trên mặt đất, hiển nhiên là vô cùng đau đớn, thân thể đều đang co giật, sắc mặt lại càng trực tiếp thay đổi, mà trên người hắn, có hai vết thương dài đang không ngừng chảy ra máu tươi.
Còn Vu Âm Vũ, cầm trong tay một cây roi đen tuyền, gương mặt lạnh mạc nhìn nam nhân đang lăn lộn trên mặt đất, khinh thường nói: "Loại nhát gan."
Đám người đứng xung quanh lập tức run rẩy không thôi, khó có thể tưởng tượng nếu cây roi kia mà vung lên người mình thì sẽ đau đớn tới mức nào a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.