Hàn Phỉ lại tìm đến khu nhà nhỏ kia lần nữa, dùng cách cũ lách mình đi vào trong phòng, nhìn thấy thiếu niên kia, ờm, không, hiện tại phải gọi là Bàng Ngụy Tân.
Bàng Ngụy Tân giống như đã dự liệu trước Hàn Phỉ sẽ tới, bình tĩnh nói: "Ngươi rốt cục tới rồi."
Hàn Phỉ nhíu mày, chậm rãi tới gần, hỏi: "Sao thế? Ngươi đang chờ ta à?"
Bàng Ngụy Tân hé miệng, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hàn Phỉ tùy ý ngồi xuống, nói: "Ta là ai? Ta chính là Hàn Phi a, còn có thể là ai chứ?"
Bàng Ngụy Tân không muốn tiếp tục nói với Hàn Phỉ mấy lời thừa thãi, nhân tiện nói: "Không hề có bất kỳ tư liệu gì về ngươi, cái tên Hàn Phi này là giả."
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Ngươi tra ta? Quang minh chính đại như thế sao."
Bàng Ngụy Tân đứng lên, lần này, thân thể hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều, nói: "Ngươi muốn thế nào mới có thể giúp ta?"
Sắc mặt Hàn Phỉ cũng trở nên nghiêm túc, nói: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Bàng Ngụy Tân phản bác: "Nếu ngươi không muốn giúp ta thì đã không xuất hiện ở đây, còn cho ta thuốc!"
"Ồ. Ta cho ngươi thuốc thì chính là giúp ngươi? Điều này cũng là ngươi tự suy nghĩ đấy chứ, ta chẳng qua là thấy ngươi đáng thương thôi, vẫn chưa từng nói muốn giúp ngươi a."
Ngữ khí của Hàn Phỉ có vẻ đây chỉ là thuận tay mà làm, dửng dưng như không có cảm giác, điều này khiến Bàng Ngụy Tân suýt nữa là tức điên, rốt cuộc hắn vẫn là thiếu niên, còn chưa thể giữa được bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919567/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.