Chương trước
Chương sau
"Ngươi, sao ngươi lại biết nhiều như vậy?"
Hàn Phỉ bình thản nói: "Há, ta là môn khách hắn mới thu nhận."
Thiếu niên lập tức liền cảnh giác.
Hàn Phỉ lại bổ sung một câu: "Hiện tại bên ngoài vừa mới tổ chức tiệc ăn mừng cho ta, vì thế ta mới dễ dàng đến đây như thế."
Thiếu niên nhìn nàng chằm chằm.
Hàn Phỉ ngó hắn, hỏi: "Ngươi có biết tại sao họ lại tổ chức tiệc ăn mừng cho ta không?"
Câu hỏi của Hàn Phỉ, câu lên trí tò mò của thiếu niên, hắn không nhịn được hỏi lại: "Tại sao?"
Hàn Phỉ vô cùng tự nhiên nói: "Bởi vì ta đánh bại Bàng Lan Trúc."
Thiếu niên đột nhiên đứng lên, nhưng đôi chân run rẩy không thôi buộc hắn lại phải ngồi xuống, hắn duỗi ra một ngón tay chỉ vào Hàn Phỉ, lắp bắp: "Ngươi, ngươi, ngươi.."
Hàn Phỉ chê sự tình còn chưa đủ lớn, bồi thêm một câu: "Ờ đúng rồi, chính là thúc của ngươi."
Thiếu niên đã có chút tuyệt vọng, người này rốt cuộc là đến hại hắn hay là cứu hắn đây!
Hàn Phỉ nhìn thấy sắc mặt thiếu niên càng ngày càng không dễ nhìn, nổi lòng từ bi nói: "Có điều ngươi cũng đừng lo lắng quá, ta là tới giúp ngươi."
Thiếu niên suy yếu nói: "Ngươi là môn khách của Linh Thiếu Thiên, còn đánh bại thúc của ta, vậy mà hiện tại còn nói, ngươi là tới giúp ta sao?"
Hàn Phỉ không biết ngượng mà gật đầu. Thiếu niên cảm giác nhân sinh của mình tựa hồ có chút tuyệt vọng.
Hàn Phỉ liếc hắn một cái, nói: "Ngươi cũng không cần bày ra biểu tình này, ta thật sự là tới giúp ngươi, bệnh trên người ngươi không phải là bệnh dịch, rất dễ giải quyết, Linh Thiếu Thiên chẳng qua là lợi dụng nỗi sợ trong lòng ngươi thôi, ngươi một khi cảm giác mình có bệnh, liền sẽ sản sinh sợ hãi cùng bất an, dần dần, ngày cả ngươi cũng sẽ tán đồng rằng bản thân có bệnh, vì thế thân thể ngươi cũng bắt đầu trở nên kém đi."
Thiếu niên sững sờ.
Hàn Phỉ lại nói: "Đơn giản mà nói, là tự bản thân người bức mình thành ra như vậy, nếu như muốn tốt lên, thì ít nhất ngươi phải tin tưởng mình có thể khôi phục, hiểu chưa?"
Thiếu niên bị Hàn Phỉ nói tới vô thức gật đầu.
"Rất tốt, hiện tại ta cho ngươi một ít thuốc, ngươi trước tiên dùng chúng cho ta, hai ngày sau ta sẽ lại tới nhìn ngươi."
Hàn Phỉ lưu lại thuốc ở trên bàn, liền chuẩn bị rời đi, dù sao vắng mặt ở yến hội quá lâu sẽ chọc cho người hoài nghi.
"Chờ chút!"
"Còn có chuyện gì sao?"
"Ngươi.. Rốt cuộc là ai?"
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Ta tên là Hàn Phỉ."
"Phỉ trong thổ phỉ đấy hả?"
Ngữ khí thiếu niên tựa hồ mang theo một tia khiêu khích, hiển nhiên ngữ khí trêu chọc trước đó của Hàn Phỉ đã khơi lên tính tình trẻ con, thích hơn thua của hắn.
Hàn Phỉ thấy buồn cười, cũng không tranh luận với hắn, nói: "Đúng, chính là phỉ này, ta đi nhé."
Dứt lời, thân ảnh Hàn Phỉ lóe lên, liền biến mất.
Thiếu niên ngồi trên ghế, trầm mặc rất lâu, mới miễn cưỡng cầm thuốc ở trên bàn lên.
"Hàn Phỉ à.." Trong bóng tối, thanh âm thiếu niên còn mang theo nghi hoặc.
Hàn Phỉ chạy về yến hội, may là không có chuyện gì xảy ra, có duy nhất một điểm quái dị chính là nàng cảm thấy rất đói bụng, phi thường đói bụng. Loại cảm giác đói bụng đến mức có thể ăn hết cả một con bò kia, Hàn Phỉ cũng không hiểu là từ đâu đến, nhưng nàng cũng không có cách khống chế.
Rất nhanh, toàn bộ mọi người trên yến hội đa nhìn thấy một cảnh vô cùng khiếp sợ.
Chỉ thấy một bàn một bàn mỹ thực bưng đến trước mặt Hàn Phỉ, không bao lâu sau liền bị quét sạch tất cả, mà nàng giống như còn chưa ăn no vẫn đang liên tục không ngừng ăn uống.
Linh Thiếu Thiên sợ môn khách của hắn bị đói, không ngừng dặn dò nhà bếp tiếp tục mang món ăn lên, đống đồ ăn trước mặt Hàn Phỉ đã càng ngày càng cao, thậm chí còn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Không ít người đã há hốc mồm, mức độ này đã vượt qua khả năng của con người rồi, chẳng lẽ vị cao thủ gà yếu này còn là một dạ dày vương ẩn tàng? Lực lượng hắn sở hữu đều là bởi vì ăn nhiều mà có sao?
Cũng bởi vì Hàn Phỉ ăn như hùm như sói, dẫn tới không ít người bắt đầu học tập, cũng theo đó mà ăn không ít, bởi thế một đêm này làm cho nhà bếp Lăng Minh Phủ thiếu chút nữa mệt sống mệt chết.
Đợi đến khi yến hội tan đi, Hàn Phỉ cũng miễn cưỡng ăn no, cảm giác đói bụng kia cũng đã giảm thiểu rất nhiều, nàng nhìn đống đồ ăn chồng chất trước mặt, sắc mặt có chút lúng túng, nói: "Ta ăn tựa hồ có hơi nhiều.."
Linh Thiếu Thiên lập tức xua tay, nói: "Không không không, Hàn huynh đệ còn đói không? Ta lập tức phân phó nhà bếp tiếp tục làm! Ngươi đừng để bị đói bụng."
Hàn Phỉ xấu hổ cười cười, nói: "Không có chuyện gì, ta đã ăn no rồi. Thật đấy, vậy ta về phòng trước nhé."
Noi xong, Hàn Phỉ chú ý cẩn thận ẩn giấu cái bụng lớn trở về phòng, đến nơi, Hàn Phỉ lập tức sờ sờ bụng mình, quả nhiên, lại lớn thêm một chút, đã sắp không thể che lấp được nữa rồi!
Hàn Phỉ rất phiền muộn, vỗ vỗ bụng, nói: "Là con muốn ăn sao?"
Bụng không trả lời.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nỉ non: "Tần Triệt, ngươi là tên khốn kiếp, lưu lại đứa bé cho ta, bản thân lại chạy!"
Đối với đứa bé này, Hàn Phỉ phát hiện mình tựa hồ không có bất kỳ cảm giác chống cự nào, cứ như vậy mà tiếp thu, cảm giác này rất mới lạ, chỉ là nàng bắt đầu buồn bực không biết làm sao để giấu đi cái bụng ngày một lớn hơn này.
Ngày hôm sau, Hàn Phỉ nghe thấy hạ nhân nói, Bàng Lan Trúc tự mình đến tìm nàng. Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn thay xong y phục, tự mình đi gặp, mà trùng hợp lúc này Linh Thiếu Thiên không có trong phủ, tựa hồ đã ra cửa làm việc.
Lúc Bàng Lan Trúc nhìn thấy Hàn Phỉ, hai mắt nhìn kĩ Hàn Phỉ, buồn bực nói: "Hàn huynh, hai ngày không gặp, ngươi ngược lại là sinh hoạt rất tốt."
Ý tứ chính là, làm sao ngươi lại mập ra nhanh thế?
Hàn Phỉ sờ sờ mặt mình, tựa hồ thật sự có chút béo ra nha.
"Khụ khụ, thức ăn của Lăng Minh Phủ cũng khá."
Bàng Lan Trúc 'nha' một tiếng, chuyển đề tài, nói: "Ta muốn cùng Hàn huynh ôn chuyện, Hàn huynh có bằng lòng cho ta chút thể diện được không?"
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn hạ nhân vẫn đứng sau lưng mình, nói: "Đương nhiên có thể."
Bàng Lan Trúc lập tức nói: "Ta biết một chỗ bán rượu có Nữ Nhi Hồng thuộc hàng đỉnh cấp, Hàn huynh nhất định sẽ thích."
"Vậy đi thôi."
Lúc Hàn Phỉ đi ra cửa, liền không thấy hạ nhân kia đâu nữa, Hàn Phỉ biết rõ, nhất định là đi báo cáo Linh Thiếu Thiên rồi, còn người đi theo nàng giám thị nữa, cũng đã sớm dự liệu được.
Bàng Lan Trúc mang theo Hàn Phỉ đi tới một tửu quán bí mật, hắn cũng không lừa dối nàng, chỗ này đúng là có loại Nữ Nhi Hồng hảo hạng, nhưng Hàn Phỉ cũng không uống rượu, mà cười híp mắt nói: "Bàng huynh tìm ta có chuyện gì?"
Bàng Lan Trúc mặt không biến sắc nói: "Hàn huynh vì sao lại muốn đi theo làm thủ hạ của Linh Thiếu Thiên?"
Hàn Phỉ kéo dài giọng, hỏi: "Ngươi chính là muốn hỏi ta chuyện này? Rất đơn giản, ta không có chỗ đi, liền tìm một chỗ ở lại mà thôi."
Ánh mắt Bàng Lan Trúc lóe lên, nói: "Vậy Hàn huynh hẳn không phải là tâm phúc của Linh Thiếu Thiên đi?"
"Cũng không thể nói như vậy. Hắn là chủ nhân tạm thời của ta mà thôi."
Trong lòng Bàng Lan Trúc dâng lên một cỗ hỏa nhiệt, nói: "Đã như vậy, Hàn huynh đệ có thể có nghĩ tới chuyện đổi một chủ nhân khác không?"
Hàn Phỉ cười cười, đột nhiên hỏi: "Bàng Ngụy Tân đã nói cái gì với ngươi?"
"Hắn chưa từng.."
Bàng Lan Trúc đột nhiên dừng lại, sau đó hắn trợn mắt lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.