Chương trước
Chương sau
Nhưng, Biên Dực vẫn nói ra những lời càng khó nghe hơn.
"Này, trước tiên không nói đến chuyện của con trai ngươi, ngươi tốt nhất giải thích cho ta một chút, sao ngươi vẫn còn một tiểu công chúa thế?"
Nghe vậy, Tần Triệt đột nhiên trợn mắt lên, suýt nữa liền nhảy từ trong hồ ra, chọc cho Biên Dực phải hô to: "Ngươi ngồi xuống cho ta! Ngồi xuống! Nếu bây giờ ngươi đi ra, sẽ lập tức nổ tung, sơn cốc của ta mà bị nổ tan nát thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Tần Triệt miễn cưỡng ngồi xuống một lần nữa.
"Sao thế, chính ngươi cũng không biết à? Ngươi không cảm ứng được sao?"
Tần Triệt lắc đầu.
Biên Dực ngạc nhiên, nói: "Kỳ quái, ngươi làm cha mà sao lại không có cảm ứng?"
Tần Triệt cũng không hiểu, vì thế không thể trả lời.
Biên Dực suy tư một hồi, lại quay sang hỏi tiểu quái vật: "Ngươi có cảm thụ sai không đấy?"
Tiểu quái vật vội vã cãi lại: "Chắc chắn không thể sai! Là muội muội! Muội muội đang gọi ta!"
Biên Dực nhíu mày, nói: "Nha, ngươi còn có thể cảm nhận được là muội muội? Sao không phải là đệ đệ hả?"
Tiểu quái vật cả giận nói: "Chính là muội muội! Là muội muội!"
Biên Dực rên một tiếng, nói: "Nghe chưa, con trai của ngươi nói, ngươi còn có một tiểu công chúa, ngươi đừng nói với ta là, các ngươi lại có đứa bé thứ hai đấy nhé?"
Tần Triệt khàn khàn nói: "Ta không biết."
Biên Dực cũng từ bỏ thăm dò, nói: "Được thôi, bây giờ ngươi ngoan ngoãn ngâm ở chỗ này đi, nhớ kỹ, không nên, cũng không cần có bất luận động tác gì, ngoan ngoãn tiếp tục ngủ cho ta, nếu ngươi dám làm ra chuyện gì, ta sẽ lập tức diệt nhi tử của ngươi! Nó đang nằm trong tay ta đấy!"
Dứt lời, Biên Dực xoay người liền muốn nhấc tiểu quái vật rời đi, tiểu quái vật ở giữa không trung phí công quơ tay nhỏ, mắt thấy mình cách phụ thân càng lúc càng xa, không nhịn được 'oa' một tiếng liền bật khóc.
"Phụ thân, phụ thân. Phụ thân đừng mặc kệ con, phụ thân!"
"Bốp!"
Biên Dực mặt không cảm xúc đánh vào cái mông mĩm mĩm của tiểu quái vật.
"Yên tĩnh một chút cho ta, cha ngươi đã giao ngươi cho ta, ta sẽ dạy cho ngươi biết hỗn huyết phải có dáng vẻ của hỗn huyết, đầu tiên, chính là câm miệng, ma loại sẽ không khóc."
Tiểu quái vật lập tức im bặt, nó đột nhiên cảm thấy, sau này nó sẽ còn thảm hơn cả muội muội.
Phụ thân.. Ta nhất định sẽ đi mách mẫu thân!
Tần Triệt nhìn bóng dáng tiểu quái vật cùng Biên Dực rời đi, ánh mắt hắn dần trở nên ảm đạm, hắn muốn đi tìm Hàn Phỉ, nhưng hắn không thể.
Hiện tại hắn đừng nói là bảo hộ nàng, e là còn mang tới tai họa cho nàng.
Tần Triệt mạnh mẽ nhắm mắt, một lần nữa ngâm mình trong nước, trước khi phong bế chính mình, hắn nhẹ nhàng nỉ non gọi một câu.
"Hàn Phỉ.."
Giờ khắc này, trong Lăng Minh Phủ.
Mấy người có chút thấp thỏm bất an đứng tại cửa ra vào.
Thật sự là Hàn tiền bối đã ngủ quá lâu, vẫn luôn không có động tĩnh gì, bọn họ có chút bận tâm, nhưng bị vướng bởi lời dặn trước đó của Hàn tiền bối, đừng quấy rầy hắn, vì thế hiện tại họ cũng không dám đẩy cửa đi vào.
Mãi đến tận khi Linh Thiếu Thiên tự mình dẫn người đến đây, cau mày hỏi: "Hàn huynh đệ đã ở bên trong bao lâu?"
"Hồi thiếu phủ chủ, đã nguyên một ngày."
Linh Thiếu Thiên cả kinh, nói: "Vẫn luôn không đi ra sao?"
"Chưa từng, ngay cả một chậu nước cũng không gọi người bê vào."
Linh Thiếu Thiên bắt đầu lo lắng, nói: "Bên trong có động tĩnh gì không?"
Đám người đồng loạt lắc đầu, nói: "Không có."
Linh Thiếu Thiên tức giận, quát: "Phế phẩm! Đã như vậy, còn không biết đẩy cửa vào nhìn tình hình! Nếu Hàn huynh đệ xảy ra chuyện gì, các ngươi tìm ở đâu ra một người như vậy cho ta hả!"
"Nhưng, nhưng mà thiếu phủ chủ, Hàn tiền bối có dặn không được để cho bất kì ai đi vào quấy rối hắn nghỉ ngơi."
Linh Thiếu Thiên ngơ ngẩn, nói: "Thật nói như vậy sao?"
"Vâng, vì thế thuộc hạ cũng không dám đi gõ cửa."
Linh Thiếu Thiên ngẫm lại, cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói: "Nhưng cũng đã quá lâu mà không có động tĩnh, nếu ở bên trong xảy ra chuyện gì thì không được, mở cửa cho ta!"
Vừa dứt lời, ngay lúc có người muốn đẩy cửa ra, thì cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong, Hàn Phỉ xuất hiện ở trước mặt mọi người, bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì? Sao lại cãi nhau như thế?"
Linh Thiếu Thiên liền vội vàng tiến lên, nói: "Hàn huynh đệ, ngươi rốt cục đã tỉnh!"
Hàn Phỉ ngáp một cái, nói: "Đúng, còn chưa tỉnh ngủ đã bị các ngươi đánh thức."
Linh Thiếu Thiên lập tức lộ ra vẻ áy náy, nói: "Quấy rối quấy rối, ta chẳng qua là lo lắng ngươi ở bên trong xảy ra chuyện gì, ngươi không sao là tốt rồi."
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Ta có thể có chuyện gì được?"
Linh Thiếu Thiên sững sờ, lập tức hiểu nàng có ý gì. Hàn Phỉ có thể đánh bại một người như Bàng Lan Trúc, thì có thể xảy ra chuyện gì đây?
Linh Thiếu Thiên cảm thấy bản thân lo thừa rồi, áy náy nói: "Là ta nghĩ nhiều, Hàn huynh đệ lợi hại như vậy, sao có thể xảy ra chuyện, vừa vặn dạ tiệc đêm nay đã chuẩn bị, Hàn huynh đệ có thể đến dự."
Hàn Phỉ 'nha' một tiếng, nói: "Được, chờ ta đổi một bộ quần áo khác rồi sẽ tới."
Linh Thiếu Thiên nhận được câu trả lời chắc chắn liền dẫn người rời đi, dạ tiệc đêm này hắn có ý giới thiệu Hàn Phỉ với mọi người, vì thế còn rất nhiều chuyện hắn cần tự mình đi chuẩn bị tốt.
Mãi đến lúc cửa phòng đóng lại, Hàn Phỉ mới suy yếu thở ra một hơi, nàng tỉnh lại lúc Linh Thiếu Thiên tới, trước đó nàng đều lâm vào hôn mê, trực tiếp nằm trên đất rất lâu, nhưng may là cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là.. trừ cái bụng vẫn không nhỏ xuống.
Vừa rồi nín chết nàng, chỉ lo để lộ cái bụng lớn này cho mấy người kia nhìn thấy.
Xem ra cần phải thay đổi một y phục rộng rãi một chút, Hàn Phỉ ngẫm nghĩ.
Sau khi tỉnh lại, trừ tinh thần có chút uể oải, cùng cái bụng không chịu nhỏ xuống ra, tựa hồ không có vấn đề gì lớn, điểm này khiến Hàn Phỉ thoáng chút an tâm.
Rất nhanh, toàn bộ Lăng Minh Phủ cũng bắt đầu náo nhiệt lên, Linh Thiếu Thiên mời rất nhiều người đến đây, hầu như những thế lực hơi có chút tên tuổi đều được hắn mời tới, mọi người cũng rất cho Linh Thiếu Thiên mặt mũi, dù sao vị tân Phủ Chủ kia một ngày không được, Linh Thiếu Thiên liền một ngày có có thể trở thành tân Phủ Chủ, vậy thì giá trọ của hắn liền tăng cao.
Huống chi, rất nhiều người cũng nhận được tin tức, nói là Lăng Minh Phủ có một môn khách mới, đánh bại Bàng Lan Trúc, đạt được thắng lợi, tin tức này làm không ít người khiếp sợ, Bàng Lan Trúc là ai bọn họ sao có thể không biết, chính là bởi vì biết rõ mới khiếp sợ, Bàng Lan Trúc lại bị một kẻ không chút danh tiếng đánh bại?
Nghe nói còn là một người có dáng vẻ gà yếu!
Không ít người chính là vì cao thủ có danh hiệu gà yếu này mà tới, muốn gặp mặt một lần.
Mặc kệ mục đích ra sao, đêm nay cũng nhất định sẽ là một đêm náo nhiệt.
Đợi đến khi Hàn Phỉ mặc một thân áo choàng rộng rãi xuất hiện, hầu như tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, cho nên khi Hàn Phỉ đến gần, toàn bộ tràng cảnh náo nhiệt cũng yên tĩnh trong chốc lát.
Ánh mắt của mọi người đều đang nhìn Hàn Phỉ.
"Chính là hắn sao?"
"Đây là Hàn Phi sao? Người đánh bại Bàng Lan Trúc?"
"Làm sao lại nhỏ gầy như thế? Ta cảm thấy hắn còn là một hài tử a!"
"Đừng nói nữa, đừng quên danh hiệu của hắn là gà yếu đấy, nhưng không phải là gà yếu thật sự!"
Khóe miệng Hàn Phỉ liên tục co giật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.