Chương trước
Chương sau
Biên Dực nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng rồi, mẹ ngươi, nàng ta đúng là một người rất mạnh mẽ."
Mẹ nó cường đại đến mức có thể đánh đuổi quân đoạn Ma vật của họ trở về quê nhà cơ mà!
Tiểu quái vật lộ ra vẻ mặt vui cười, nói: "Mẫu thân lợi hại!"
Biên Dực rên một tiếng, phản bác: "Trước khi sinh ra ngươi nàng đúng thật là một nữ nhân cường đại, nhưng nàng đã phạm sai lầm nghiêm trọng là sinh ra ngươi!"
Vẻ mặt vui vẻ của tiểu quái vật lập tức liền cứng ngắc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nó vo thành một nắm, tâm tình Biên Dực trở nên vô cùng vui sướng, cuối cùng cũng coi như cũng có cảm giác thắng được một ván a, nhưng chính Biên Dực đã bỏ qua một chuyện, hắn thế mà lại ngu ngốc đi so đo, hơn thua với một đứa bé.
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết đứa trẻ ma loại khi sinh ra thì sẽ có bản năng cướp bóc sức mạnh cùng dinh dưỡng của mẫu thể sao? Đó cũng là một nữ nhân ngu xuẩn, liều lĩnh chấp nhận nguy hiểm cửu tử nhất sinh sinh ra ngươi, làm thương tổn bản thể, thân thể yếu đi đã đành, tu vi lại càng trực tiếp giảm xuống, nếu không, trong lần quyết đấu cuối cùng, nàng ta cũng sẽ không thua."
Tiểu quái vật không tin, liên tục lắc lắc đầu nhỏ, tựa hồ từ chối đáp án này.
Mà Biên Dực càng thêm được voi đòi tiên nói: "Nếu không ngươi cho rằng lúc trước tại sao cha ngươi phải đi cầu lão đầu tử phong ấn ngươi, bởi vì ngươi luôn một mực hấp thụ lấy lực lượng của mẫu thân ngươi, vì thế cha ngươi mới không thể không làm như thế."
Tiểu quái vật đã bị dọa ngốc, sững sờ nói: "Ngài, ngài lừa ta, ta không, không phải.."
"Nhãi con, ngươi là hỗn huyết, ngươi biết hỗn huyết đại biểu cho cái gì không? Chính là không hoàn mỹ, một thứ không hoàn mỹ thì tất nhiên là cần lực lượng để bổ khuyết, có điều cũng không thể trách ngươi, dù sao ngươi cũng không phải cố ý, ai bảo bản tính của loài ma chúng ta chính là tham lam vô độ, bướng bỉnh thành cuồng đây?"
Biên Dực mới vừa nói xong, đã nghe thấy bên tai vang lên thanh âm yếu ớt.
"Ngươi lừa gạt con trai của ta như vậy đấy à."
Biên Dực cùng tiểu quái vật cũng giật mình, vội vã ngẩng đầu lên, chỉ thấy không biết từ lúc nào, người vẫn luôn ngâm ở trong nước kia, đã mở mắt ra, mà cặp mắt hắn, đã trở nên, con ngươi cũng co lại thành một điểm.
Biên Dực nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Nha, A Linh, đã lâu không nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, thật là khiến người ta hoài niệm a."
Giọng nói của Tần Triệt trở nên khàn khàn, chậm rãi nói: "Đừng tùy tiện nói mấy lời dọa nạt nó."
Biên Dực lắc lắc tiểu quái vật, bĩu môi, nói: "Ta nói không đúng sao, ngươi quan tâm con trai của ngươi quá nhỉ!"
Tiểu quái vật đã đầy nước mắt, hận không thể lập tức nhào tới, trong miệng hô: "Phụ thân, phụ thân.."
Biên Dực 'xì' một tiếng, nói: "Được rồi, câm miệng đi, ta biết cha ngươi đã tỉnh rồi, nhưng ngươi yên tĩnh một chút cho ta, người lớn nói chuyện tiểu hài tử chớ xen mồm, ngươi không biết sao?"
Tên tiểu quỷ lập tức im lặng, chỉ là trong đôi mắt tràn đầy vẻ không phục.
"Ngươi vẫn chưa thay đổi."
Biên Dực cười nói: "Thế nào, lại muốn nói miệng ta tiện chứ gì? Không có biện pháp, sống lâu vô tận chung quy cũng phải có chút việc vui, nào giống ngươi a, hàng trăm năm đã qua, vậy mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc!"
Trong giọng nói của Biên Dực xưa nay không thiếu hụt nhất chính là trào phúng. Nhưng Tần Triệt đã thành thói quen.
"Ta còn cần bao lâu?"
Sắc mặt Biên Dực cũng dần nghiêm túc lại, ước lượng một chút, nói: "Thời gian còn dài mà, nhanh nhất nửa năm đi, chậm nhất, thì không nói được."
Tần Triệt trầm mặc một hồi, biểu hiện tràn đầy mệt mỏi cùng thống khổ, những cảm giác này đều bị hắn cố gắng áp chế đi, nói: "Chúng ta không có nhiều thời gian."
Biên Dực trầm giọng nói: "Ngươi tốt nhất đừng kích động, nếu ngươi muốn đi ra khỏi ao nước này, thân thể ngươi lập tức sẽ bị năng lượng loạn lưu trùng bạo."
"Biên Dực, ông ta đâu?"
"Ngươi tìm lão đầu tử? Ngươi không tìm được đâu, ngay cả ta cũng không biết ông ta vân du tứ hải ở nơi nào, ngươi muốn xin nhờ lão đầu tử nghĩ cách cho ngươi e là cũng không thể nào đâu, năm đó ngươi đáp ứng ông ấy cái gì, ngươi quên rồi sao? Bây giờ ông ấy rất thất vọng với ngươi."
Tần Triệt không nói lời nào.
Ngữ khí của Biên Dực bình thường hiếm thấy, nói: "A Linh, ta khuyên ngươi buông tha đi, ngươi như vậy căn bản là không được, ngươi thuế biến lần thứ nhất, nếu lại tiếp tục thì ta cũng không biết ngươi sẽ biến thành hình dáng gì, tại sao ngươi không thể trực tiếp nói cho nàng ta biết?"
"Không thể."
"Ngươi như vậy thú vị sao, nàng căn bản cũng không biết rõ ngươi là cái thứ gì, còn có đồ đằng trên mặt kia nữa, phong ấn như vậy ngươi không thống khổ sao? Tự ngột ngạt lực lượng của mình, thành một con người, ai ai ai, ngươi là Ma Vương a! Đại Ma Vương!"
Tần Triệt trầm mặc.
Biên Dực giống như nhổ nước bọt, một mạch nói: "Còn nữa ngươi a, ngàn năm trước nàng thua, ngươi cũng theo nàng chết chung là chuyện gì xảy ra a? Ngươi có đầu óc không thế? Đầu óc của Ma Tộc chúng ta được xưng là thông minh nhất, làm sao lại lòi ra một tên đần như ngươi vậy? Lại còn chôn cùng! Ta thật muốn cạy đầu ngươi ra nhìn xem bên trong có cái gì! Có phải đều là nước không!"
"Biên Dực."
"Ta biết mình tên là gì, ngươi không cần gọi ta như vậy, ta chính là muốn nói chuyện tử tế với ngươi, lão đầu tử không nói ngươi, ngươi liền được voi đòi tiên, ngươi cho rằng bản thân ngươi rất vĩ đại đúng không! Ngươi tưởng ngươi là Tình Thánh à! Vĩ đại quá a! Chôn cùng? Mẹ ơi, xin nhờ, chúng ta là ma, chúng ta là vì tư lợi, chúng ta là tham lam vô độ, làm sao lại lòi ra một kẻ dị biệt như ngươi chứ hả!"
Biên Dực nói đến mức nước miếng bay ngang, mà tiểu quái vật cũng nghe đến phát ngốc, đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy phụ thân mình bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Thúc thúc uy vũ!
"Còn nữa, ngươi còn chưa tiếp thụ đủ giáo huấn sao? Ngươi xem một chút, sau khi ngươi sống lại thân thể này.. rác rưởi cỡ nào! Yếu đuối muốn chết! Một chút đau xót cũng không thể chịu đựng! Nghe nói trước đây ngươi còn là một tên què à? Hả? Tên què?"
Biên Dực không chút khách khí đâm vào chỗ đau của Tần Triệt, giống như đâm đến phát nghiện vậy.
"Ha ha, ngươi sợ là Ma Vương đầu tiên bị què chân đi! Ta thật là xấu hổ thay ngươi a!"
"Nói đủ chưa?"
"Còn chưa đâu! Ngươi mà muốn nghe, ta có thể nói đến ba ngày ba đêm!"
Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Thay ta chăm sóc nó."
Biên Dực sững sờ, lập tức lắc lắc tiểu quái vật, nói: "Ngươi nói nó hả?"
"Ừm."
"Bản thân ngươi còn không tự chăm sóc thật tốt được cho mình, ngươi liền đẩy nó cho ta chăm sóc? Ta nợ ngươi sao!"
"Nó cần trưởng thành."
"Này này, ngươi đến cùng có hiểu hay không a, ta là thuần huyết! Không phải ngươi không biết ta ghét nhất là hỗn huyết, ta có thể thu nhận giúp đỡ các ngươi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi lại còn dám yêu cầu ta!"
Tần Triệt giống như nghe không hiểu ý cự tuyệt của hắn, nói: "Nó sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ, sẽ cải biến tất cả."
Nghe thấy câu nói này, Biên Dực lại càng thêm không khách khí lớn tiếng cười trêu nói: "Ngươi nói thằng nhãi con này sẽ cải biến tất cả? Hả? Ngươi đùa ta sao?"
Nói xong, Biên Dực còn dùng lực lắc lắc tiểu quái vật, khiến nó thiếu chút nữa là nôn luôn ra rồi.
"Chuyện này không có gì buồn cười cả! Ta rất bận, không có thời gian đếm xỉa tới con trai ngươi!"
Đạp lại hắn, Tần Triệt chỉ là trầm thấp nói một câu: "Xin nhờ ngươi."
Không có lời thừa thãi nào khác nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.