Hàn Phỉ đưa tay sờ sờ bụng, không phải là ảo giác, đúng là có to lên thật. Nàng có chút kinh sợ, làm sao lại to lên nhanh như thế rồi?
Nàng vừa có chút đau đầu cũng vừa vui mừng, đôi mắt trừng lớn đến sắp rớt cả ra, hai tay nàng đặt ở trên bụng mình, sờ soạng một lúc lâu, có chút khóc không ra nước mắt, quả nhiên là căng lên rồi! Giống như một quả bóng vậy.
Hàn Phỉ tự bắt mạch cho mình, hỉ mạch luôn biến mất kia vẫn ngoan cường tồn tại, Hàn Phỉ thậm chí còn muốn trở lại tìm Đằng Mộc tiền bối để nghiên cứu một chút rốt cuộc chuyện này là sao, đứa trẻ này như thế nào mà lại bướng bỉnh đến thế?
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nhè nhẹ vỗ về bụng mình, thì thầm: "Sao tự nhiên lại lớn lên nhiều như vậy.."
Đúng lúc này, một trận đau đớn kịch liệt từ bụng truyền tới, đến mức Hàn Phỉ suýt chút nữa liền ngất đi.
Bụng nàng căng tức, Hàn Phỉ thậm chí còn nhìn thấy dường như trong đó có thì gì đang giãy dụa vậy, hơn nữa động tác rất kịch liệt.
Hàn Phỉ đau đến không chịu nỗi, lập tức liền ngã từ trên giường xuống đất, nàng quỳ xuống, mạnh đến mức đầu gối cũng bị trầy da, nhưng cơn đau này không thấm gì so với cơn đau ở bụng.
Hàn Phỉ đau đến chảy cả nước mắt, gắt gao ôm bụng, khó nhọc nói: "Con, con làm sao.. a.."
Tiếng khóc khóc nỉ non tựa hồ như ẩn như hiện bên tai, kèm theo từng trận đau nhức, trực tiếp kích thích vào các giác quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919559/chuong-701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.