Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ đứng tại chỗ, mà người chung quanh đã nói không ra lời, chuyện vừa phát sinh giống như là một giấc mộng vậy, mà Bàng Lan Trúc, đang nằm trên đất phun ra một ngụm máu.
Bàng Lan Trúc thua.
Đây là chuyện không ai từng nghĩ tới.
Nếu như lúc trước mọi người vẫn còn đang ưu sầu Lăng Minh Phủ sẽ cứ như vậy mà bị thua, thì hiện tại, chuyện này khiến mọi người bị hung hăng tát một cái!
Nhìn đi!
Nhìn kết quả kìa!
Bây giờ còn có ai dám hoài nghi cái tên gà yếu nhớt kia nữa không! Đây chính là cao thủ a! Linh Thiếu Thiên đã móc ở đâu ra một cao thủ lợi hại như thế hả!
Đây là nghi vấn của tất cả mọi người, cũng là chỗ mà tất cả mọi người ghen ghét với Linh Thiếu Thiên.
Mà Linh Thiếu Thiên, đã phát ngốc.
Hắn vốn đã không còn hi vọng! Nhất là trước đó Hàn Phỉ bị Bàng Lan Trúc dùng một quyền đánh ngã xuống đất, Linh Thiếu Thiên đã cho rằng lần này mình đã xong đời, Lăng Minh Phủ cũng xong rồi, dù sao ở trong nhận thức của hắn, còn không có ai có năng lực đủ để đánh bại Bàng Lan Trúc!
Ngay cả Hàn Phỉ vừa sáng tạo nên kỳ tích, bị mọi người nghị luận, hiện tại cứ thế đứng ở nơi đó, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thân thể nàng đang run rẩy, huyết sắc trong đôi mắt đã dần dần tan đi, mà ánh mắt đục ngầu của nàng cũng đã chuyển về vẻ thanh minh ban đầu.
Thần trí của Hàn Phỉ đang dần khôi phục, chỉ là thân thể nàng đã bị móc rỗng kịch liệt, thậm chí ngay cả động tác nâng tay đơn giản cũng không làm được, nàng chỉ có thể ngoan cường chống đỡ, ở trong mắt người ngoài, nàng chính là một cao thủ đạt được thắng lợi, nhưng chỉ có nàng tự mình biết, nàng cũng không thể chịu được nữa bất luận chiêu thức nào nữa.
Mà Bàng Lan Trúc, lúc này cũng mở miệng.
"Ta chịu thua."
Gần như lúc Bàng Lan Trúc nói xong câu đó, thân thể Hàn Phỉ lập tức buông lỏng, sau một khắc, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, nàng từ từ ngã quỳ trên mặt đất, ngất đi.
Linh Thiếu Thiên là người phản ứng đầu tiên, lập tức lớn tiếng thét: "Nhanh! Nhanh nha! Còn ngẩn ra đấy làm gì! Mau đỡ hắn về a! Lập tức truyền đại phu đến cho ta!"
"Vâng! Thiếu phủ chủ!"
Lập tức có người xông lại chuẩn đỡ Hàn Phỉ lên, nhưng lúc những người kia sắp chạm vào Hàn Phỉ, nàng vốn đang hôn mê liền lập tức mở mắt ra, dọa cho hai người kia phát sợ.
Hàn Phỉ dựa vào ý chí làm cho mình không bị mê man đi, chỉ vì một khi đại phu đến xem, thì giới tính cùng thân phận của nàng tất sẽ bại lộ, mặt khác, vừa rồi nàng đã thầm xem mạch cho mình, phát hiện hỉ mạch đã biến mất kia, lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc nào không xuất hiện, lại xuất hiện vào đúng lúc này! Quả nhiên là tiểu tử nghịch ngợm!
Hàn Phỉ vừa mệt mỏi vừa giả vờ trấn định nói: "Ta không sao, chỉ là có chút kiệt sức mà thôi, dìu ta lên là tốt rồi."
Thấy Hàn Phỉ còn khí lực tỉnh lại, Linh Thiếu Thiên cũng thoáng yên tâm một chút, nói: "Hàn huynh đệ ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, trận chiến này ngươi đã thắng, ta thật sự rất khâm phục, ngươi đi về nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Hàn Phỉ cũng không trả lời, mà duỗi ngón tay, chỉ chỉ Bàng Lan Trúc đang nằm một bên, nói: "Tìm cho hắn một đại phu đi."
Đối với Bàng Lan Trúc, Hàn Phỉ cũng không muốn hắn có chuyện, lần này nàng cần phải thắng, cho nên nàng cũng không có cách nào, đành làm ra tiểu thủ đoạn, dựa theo thực lực, không, nói đúng ra là võ lực, Bàng Lan Trúc hoàn toàn xứng đáng là cao thủ, hơn nữa nàng cũng không đoán sai, người này cũng người nhà họ Bàng.
Linh Thiếu Thiên và đám người còn lại đều có chút kinh ngạc với lời yêu cầu của Hàn Phỉ. Chẳng lẽ hiện tại còn lưu hành xu hướng đánh đối thủ bị thương rồi lại tìm đại phu cho hắn hả?
Hàn Phỉ tối nghĩa nói: "Một đối thủ tốt, đáng giá tồn tại vĩnh viễn, trận so đấu của ta với hắn còn chưa kết thúc đâu."
Thời khắc này, viền mắt Bàng Lan Trúc cũng cảm thấy có chút chua xót, hắn đường đường là một nam nhân tám thước, lần đầu tiên bị cảm động như vậy!
Thua, hắn không e ngại, chỉ là tạm thời bị thua làm hắn sinh ra cảm giác không cam lòng, nhưng hắn thừa nhận thực lực của Hàn Phỉ thực lực, không nghĩ tới, cuối cùng chinh phục Bàng Lan Trúc, cũng không phải là võ lực của Hàn Phỉ, mà là câu nói vừa rồi của nàng, là phẩm chất con người nàng.
Những người có mặt ở đây cũng thầm giơ ngón cái với Hàn Phỉ, cái này gọi là cảnh giới luận võ tối cao sao? Đó chính là tôn trọng đối thủ, tôn trọng chiến đấu.
Nhân phẩm như vậy, mới có thể coi là cao thủ chân chính.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hàn Phỉ đã không còn là ánh mắt nhìn người bình thường nữa, người nắm giữ tấm lòng cao thượng như vậy, sao có thể là một người bình thường?
Hàn Phỉ không nghĩ tới lời mình nói chẳng qua là do chột dạ mà thôi, ở trong mắt bọn họ thế mà lại thành một loại cao thượng, trong lúc vô tình, nàng lại thu hoạch được sự tôn kính của rất nhiều người.
Bàng Lan Trúc không nhịn được nói: "Hàn huynh đệ, ngươi cũng là một đối thủ đáng giá để tôn kính, ngày sau có cơ hội, nhất định sẽ lại đến luận bàn! Lần chiến đấu này, ta đã thu có rất nhiều thu hoạch, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ cố gắng!"
Nói xong, Bàng Lan Trúc tự mình đứng dậy, bước từng bước từng bước chầm chậm rời đi, mà Linh Thiếu Thiên cũng không cho người ngăn cản, dù trong lòng hắn muốn giết chết tên Bàng Lan Trúc này đến cỡ nào, một cao thủ không cho mình sử dụng thì chi bằng phế đi, có điều lúc này, hắn chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Hắn thân là thiếu phủ chủ của Lăng Minh Phủ cũng không thể lòng dạ hẹp hòi mà giết người được, không thể làm gì khác hơn là có chút không cam lòng thu lại ý niệm này.
Có điều trong lòng Linh Thiếu Thiên cũng thầm tán thưởng Hàn Phỉ một phen, còn cố ý dặn người chăm sóc thật tốt cho Hàn Phỉ, dặn nàng có bất kỳ nhu cầu gì thì nhất định phải thỏa mãn, không được có bất kỳ sự thất lễ nào.
Trận chiến này, hoàn toàn thay đổi địa vị của Hàn Phỉ ở Lăng Minh Phủ, tất cả nô bộc cũng đều tận mắt nhìn thấy, cái tên Hàn Phi nhìn yếu nhớt này đã chiến thắng Bàng Lan Trúc, không có ai lại mắt mù đi đắc tội với vị đại hiệp tương lai này, lại càng hận không thể lấy ra tất cả nhiệt tình mà đối đãi hắn.
Hàn Phỉ trở lại phòng mình, trước khi đóng cửa lại còn cố ý dặn người dưới trước khi nàng đi ra, bất kỳ người nào cũng không được tự ý tiến vào phòng.
Sau khi được trả lời chắc chắn, Hàn Phỉ mới đóng cửa phòng lại, trong phút chốc đó, Hàn Phỉ đột nhiên phun ra một ngụm máu, huyết dịch nhỏ từng giọt trên mặt đất, giống hư từng đóa hồng mai nở rộ.
Hàn Phỉ che ngực, chậm rãi đi đến bên giường, động tác này giống như muốn mạng nàng vậy, trước mắt nàng tối sầm, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
"Dùng quá sức.."
Hàn Phỉ lẩm bẩm, trạng thái vừa rồi thật sự là quá mức nguy hiểm, nếu như nàng tỉnh lại chậm một chút nữa, e là giờ khắc này đã gặp nguy hiểm rồi. Quả nhiên, lực lượng cường đại trước mặt, là phải dùng chính mạng sống để đánh đổi. Cỗ lực lượng không biết từ nơi nào tới kia vô cùng tuyệt vời, nhưng cũng đem lại hậu quả vô cùng khủng khiếp với cơ thể.
Hàn Phỉ nhắm mắt, lấy ra một viên đan dược ăn vào, lúc này mới khiến huyết dịch đang cuồn cuộn bên trong cơ thể một lần nữa kìm trở lại, hô hấp cũng dần dần trở nên bằng phẳng.
Chỉ là..
Bụng nàng đã lớn hơn một chút rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.