Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ đi xa mới dừng bước lại, tay vịn tường, thở dài một hơi, đến cuối cùng bản thân nàng lại nhẹ dạ, thả cho tên mập một con ngựa, nếu là ngàn năm trước, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhẹ dạ như thế, mọi người đều đã lĩnh giáo qua tâm địa thiết huyết của nàng, loại sai lầm vi phạm nguyên tắc như thế này, khi ấy nàng nhất định sẽ không khoan dung.
Nhưng hiện tại..
Hàn Phỉ lắc đầu, một lần nữa tỉnh lại, nàng không muốn so sánh bản thân của hiện tại với ngàn năm trước nữa.
Lúc cảnh giới của Vũ Châu thành bắt đầu nâng cao lên, rất nhiều người đều cảm thấy đầu óc mơ hồ, nhất là dân chúng, bọn họ không hiểu tại sao vào lúc gió êm sóng lặng như hiện tại mà toàn thành lại tiến vào cảnh giới phòng bị tối cao, nhưng khi bọn họ biết được mệnh lệnh này là do Hàn Phỉ truyền đạt, lập tức không có một ai dị nghị, trực tiếp liền nghe theo.
Bách tính nơi này là do Hàn Phỉ cứu giúp, lòng sùng kính đối với nàng còn mãnh liệt hơn so với bất kì ai, vì thế toàn bộ cảnh giới chắc chắn vô cùng thuận lợi.
Hầu như ngay lúc tất cả mọi thứ đều được an bài tốt, ngoài cửa thành, bị một tiếng nổ tung làm cho chấn động. Thanh thế vô cùng to lớn.
Hồng Cội bị nhốt trong phòng giam cũng cảm nhận được chấn động, xoạt một tiếng liền kéo thân thể bị trọng thương chạy đến trước song cửa, liều mạng hô: "Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra ngoài! Nghĩa huynh đã tới cứu ta! Nghĩa huynh của ta đã đến! Các ngươi không muốn chết thì mau mau đầu hàng! Thả ta ra ngoài a!"
Nhưng mà, không có một ai buồn phản ứng với hắn.
Hồng Cội cũng mặc kệ, vẫn vừa nhảy nhót tưng bừng, vừa la to, nhìn giống hệt kẻ điên.
Hàn Phỉ đứng ở trên tường thành, nhìn bức tường người lít nha lít nhít ở phía xa, số lượng đông đảo, Hàn Phỉ tự mình lẩm bẩm: "Tới rồi."
Những người kia, mặc khải giáp thống nhất, khí thế toàn đội ngũ vô cùng mạnh mẽ, căn bản không giống đội quân bừa bãi kia của Hồng Cội, nhất là khí tràng phát ra kia, rõ ràng chính là do đã trải qua nhiều lần chiến đấu mới có được.
Nhưng, nhân số như vậy không khỏi là quá nhiều rồi.
Hàn Phỉ định thần nhìn lại, mạnh mẽ nhíu mày, thầm mắng một câu: "ahihi! Lại dùng chiêu này!"
Đối với việc Hàn Phỉ dùng tiếng ngoại quốc để chửi, những người khác đều nghe không hiểu, nhưng câu nói phía sau lại khác, Khôi Nam nói: "Vậy những người này.."
Hàn Phỉ siết chặt nắm đấm, nói: "Thu tất cả đạn pháo lại, nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của ta, một viên đạn cũng không được bắn!"
Lập tức liền có người đi truyền lệnh xuống, bởi vì, theo đại quân kia tới gần, mọi người trên tường thành đều nhìn thấy rõ ràng.
Có rất nhiều bách tính liều mạng, rất nhiều rất nhiều bách tính.
Bọn họ giống như bia đỡ đạn vậy, bị áp giải ở đằng trước, nhân số nhiều ngoài ý muốn, khiến toàn bộ đội ngũ cũng đông đảo dị thường, còn có rất nhiều pháo máy được chậm rãi đẩy đến, mà ở gần pháo máy cũng tụ tập nhiều bách tính nhất.
Hàn Phỉ không nghĩ tới, lại thật sự có người bỉ ổi vô sỉ đến loại cảnh giới này!
Lại dám đánh bài cảm tình! Dùng bần dân bách tính làm bia đỡ đạn, còn khắc chế bọn họ ở bên này pháo máy!
Hác lão bản cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, nói: "Loại người cặn bã này, làm sao bây giờ? Đạn pháo của chúng ta không thể dùng được sao?"
Hàn Phỉ tối tăm nói: "Không thể dùng."
Hác lão bản tức không nhịn nổi, nói: "Nhưng bọn chúng dùng mạng người làm bia đỡ đạn thật là quá trơ trẽn đi!"
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Chúng không hổ thẹn với hành vi của mình, nhưng chỉ cần chúng ta nã pháo, liền sẽ trở thành ác nhân, tội danh của chúng ta còn sâu hơn so với."
Hác lão bản cũng cảm thấy đầu cũng to hơn, vốn dĩ pháo máy là chỗ dựa lớn nhất của họ, nhưng không nghĩ tới lại phải đối mặt với chiêu số hèn hạ vô sỉ kẻ như vậy! Đối phương còn không biết xấu hổ khi tự xưng là Long Binh Long Tướng sao! Thủ đoạn này quả thực chính là sỉ nhục!
Đâm Long ngồi ở trên Huyết Hãn Bảo Mã, trên gương mặt vô cùng phổ thông toàn bộ đều là lãnh đạm, giống như không có chút nào cảm thấy cách làm của mình là hèn hạ vậy.
Chỉ cần vừa nghĩ đến ngày ấy hắn bị đạn pháo dọa cho cả người chật vật đào tẩu, trong lòng hắn đều là phẫn hận, cùng với mong muốn trả thù.
Ở đây lại có thể có người không nể mặt hắn như vậy, không chỉ bắt nghĩa đệ của hắn, mà còn dẫm nát mặt mũi hắn dưới chân! Cơn tức này, oán niệm này, vô luận như thế nào hắn cũng không nuốt trôi được! Vì thế dù cho phải dùng tới loại thủ đoạn này trong lòng hắn cũng không có một chút nào chột dạ.
Ngược lại là phó tướng dưới tay Đâm Lòng không nhịn được ruổi ngựa tiến lên, nói: "Tướng quân, chúng ta làm như vậy, sợ là không ổn đâu."
Cặp mắt tam giác của Đâm Long chênh chếch liếc sang, phó tướng ngay lập tức im lặng, trong lòng còn bắt đầu run rẩy, Đâm Long đối với thủ hạ của mình cũng chưa bao giờ nương tay, cái gọi là nghiêm lệnh ra hảo binh, đây là nguyên tắc mà Đâm Long kiên trì nhất, vì thế thủ hạ của hắn mới nghe lời như vậy, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, dù biện pháp này nhất định có tai họa ngầm, nhưng Đâm Long hoàn toàn mặc kệ.
"Không thích hợp? Có gì không thích hợp, chúng chẳng qua là chút nạn dân cùng nô lệ thôi, ta cũng không giết chúng, chẳng qua là bắt chúng đi về phía trước thôi mà."
Phó tướng biết rõ câu nói này chỉ là cái cớ, tướng quân của hắn cũng không phải hạng người tốt lành gì, rõ ràng là không để vào mắt sinh mệnh của đám nạn dân nô lệ này, mới đem ra tùy ý thao túng như vậy, nhưng câu nói này hắn không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nói thầm trong lòng, sau đó liền lui ra.
Rất nhanh, đại quân của Đâm Long đã áp sát chân thành, thám tử khắp nơi cũng truyền tin tức cho ra ngoài, hầu như tất cả mọi người đều đang lặng lẽ đợi chuyện phát sinh tiếp theo, đến cùng là hươu chết vào tay ai?
Hàn Phỉ đứng trên tường thành, nhìn xuống đoàn người đông như kiến ở bên dưới, biểu hiện của đám dân chúng đều là chết lặng, căn bản không giống như người bình thường, Hàn Phỉ hơi suy đoán một hồi, có thể tìm đến nhiều người không thèm để ý bảo toàn tính mạng như vậy, họ sợ là nạn dân nô lệ đi, hiện tại cục thế rung chuyển, chiến tranh mang đến rất nhiều nạn dân, vì thế loại người này là không đáng tiền nhất.
Trong lòng Hàn Phỉ càng thêm khinh thương tên tướng quân gọi là Đâm Long trơ trẽn kia.
Đâm Long ở phía dưới hô lớn: "Tướng lãnh trong thành đi ra, tự mình gặp mặt ta! Bằng không, ta sẽ dùng bất cứ giá nào để công thành!"
Hàn Phỉ xua tay, ngăn cản mọi người khuyên can, tự mình ló đầu ra, cất giọng nói: "Đâm Long tướng quân sử dụng thủ đoạn như vậy không sợ lương tâm cắn rứt sao?"
Lỗ tai Đâm Long dù có kém thế nào, cũng có nghe rõ ràng âm thanh này là của một cô gái, thậm chí còn là một nữ nhân xinh đẹp rung động lòng người!
Chẳng lẽ, người giật dây gây ra động tĩnh như vậy ở Vũ Châu thành, lại là một người phụ nữ?
Rất nhanh, tin tức này đã được cấp tốc truyền ra, khiến cho tất cả đều phải ồ lên.
Thành chủ thành quái thú vậy mà lại là một người phụ nữ?
Còn là một nữ nhân thần bí đeo mặt nạ?
Đây quả thực là chuyện hoang đường nhất thiên hạ!
Đâm Long cũng khó có thể tin, còn tưởng rằng đối phương không muốn lộ mặt thật, cố ý đẩy một người phụ nữ ra thế thân, liền xem thường nói: "Các hạ giấu giấu diếm diếm như vậy, chẳng lẽ là sợ sao? Để nữ nhân đi ra ứng phó, thì tính là nam nhân gì?"
Hàn Phỉ khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi không cần kích bác, ta chính là người ngươi muốn tìm, làm sao, ngươi nhìn không lọt mắt nữ nhân sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.