Hàn Phỉ đi xa mới dừng bước lại, tay vịn tường, thở dài một hơi, đến cuối cùng bản thân nàng lại nhẹ dạ, thả cho tên mập một con ngựa, nếu là ngàn năm trước, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhẹ dạ như thế, mọi người đều đã lĩnh giáo qua tâm địa thiết huyết của nàng, loại sai lầm vi phạm nguyên tắc như thế này, khi ấy nàng nhất định sẽ không khoan dung.
Nhưng hiện tại..
Hàn Phỉ lắc đầu, một lần nữa tỉnh lại, nàng không muốn so sánh bản thân của hiện tại với ngàn năm trước nữa.
Lúc cảnh giới của Vũ Châu thành bắt đầu nâng cao lên, rất nhiều người đều cảm thấy đầu óc mơ hồ, nhất là dân chúng, bọn họ không hiểu tại sao vào lúc gió êm sóng lặng như hiện tại mà toàn thành lại tiến vào cảnh giới phòng bị tối cao, nhưng khi bọn họ biết được mệnh lệnh này là do Hàn Phỉ truyền đạt, lập tức không có một ai dị nghị, trực tiếp liền nghe theo.
Bách tính nơi này là do Hàn Phỉ cứu giúp, lòng sùng kính đối với nàng còn mãnh liệt hơn so với bất kì ai, vì thế toàn bộ cảnh giới chắc chắn vô cùng thuận lợi.
Hầu như ngay lúc tất cả mọi thứ đều được an bài tốt, ngoài cửa thành, bị một tiếng nổ tung làm cho chấn động. Thanh thế vô cùng to lớn.
Hồng Cội bị nhốt trong phòng giam cũng cảm nhận được chấn động, xoạt một tiếng liền kéo thân thể bị trọng thương chạy đến trước song cửa, liều mạng hô: "Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra ngoài! Nghĩa huynh đã tới cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919540/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.