Hàn Phỉ nắm chặt nắm đấm, hít sâu vào một hơi, nói: "Ta sẽ lấy lại thứ ta đã đánh mất."
Câu nói này, như nói với lão giả, lại càng giống như nói với chính nàng.
Đúng vậy, nàng nhất định sẽ lấy lại, toàn bộ.
Ngay lúc lão giả muốn nói cái gì đó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, giống như biết được một chuyện gì rất đáng sợ vậy.
"Ngươi nên trở về đi, ở lâu nơi này không tốt cho ngươi.. Không tốt."
Nói xing, lão nhân vung tay lên, Hàn Phỉ liền cảm thấy thân thể mình giống như bay lên vậy, nhẹ nhàng, có một luồng lực đạo không ngừng kéo nàng lui về phía sau.
Lúc lão nhân sắp hoàn toàn biến mất đã lưu lại mấy câu nói.
"Người được tuyển chọn, lão phu cho ngươi một lời khuyên, khoảng thời gian này hãy ăn ngon ngủ kĩ, không cần lo lắng a!"
"Còn nữa, thứ ngươi đã đánh mất kia chính là nguyên nhân khiên ngươi không ngừng thấy ác mộng đấy!"
"Câu cuối cùng, lần sau chúng ta gặp lại a!"
Câu nói 'Lần sau gặp lại' một mực quanh quẩn trong đầu Hàn Phỉ, mãi đến tận lúc nàng mở mắt ra, tỉnh lại.
"Hàn cô nương! Cám ơn trời đất, ngươi rốt cục tỉnh!"
Gương mặt đầy vẻ lo lắng của Hác lão bản vẫn còn đang đung đưa trước mặt, ý thức của Hàn Phỉ chậm rãi quay về, nàng lắc lắc đầu, lấy lại chút tỉnh táo, thấp giọng hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu?"
Hác lão bản thấy vẻ thanh minh trong mắt Hàn Phỉ, nuốt nước miếng, nói: "Ba ngày. Ngươi ngủ ba ngày."
Hàn Phỉ ngẩn ra, ba ngày? Nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919538/chuong-680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.