Tiểu quái vật không cào nàng, nhưng cũng khinh thường phản ứng lại.
Mộc Miểu Miểu thương tâm khổ sở lui ra.
Lâm Đình Tư thấp thỏm bất an hô: "Bác Viễn?"
Tiểu quái vật trực tiếp liền quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn Lâm Đình Tư một chút.
Hác lão bản đẩy Lâm Đình Tư ra, đầy mặt hưng phấn gọi: "Đạt Đạt?"
Tiểu quái vật trực tiếp nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say như chết.
Hác lão bản bi thương, xoay người chui vào lồng ngực Khôi Nam hức hức hức tìm kiếm an ủi.
Hàn Phỉ đầy mặt lúng túng đứng ở nơi đó, nàng không nghĩ tới tiểu quái vật lại không cho mọi người mặt mũi như vậy, nhưng cụ thể tên gọi là gì thì nàng thật sự không biết, ấn theo phương thức nàng đặt tên trước đây..
Hàn Phỉ bật thốt lên: "Nếu không liền gọi là Tiểu Hắc đi?"
Mọi người: "..."
Trong lòng Lưu Tam Pháo thoải mái, nơi này có một người có cái tên còn tầm thường hơn cả hắn nha!
Tiểu quái vật lại càng trực tiếp cúi đầu, ai cũng biết rõ hắn không thích cái tên Tiểu Hắc này.
Hàn Phỉ càng thêm lúng túng.
Lúc này, Tần Triệt nãy giờ vẫn im lặng đứng ở phía sau đi tới, nhẹ nhàng nói: "Cứ gọi là.. An Sinh."
【 Ta hi vọng đời này, nó có thể bình an, vì thế, gọi nó là An Sinh đi)
Thời khắc này, đầu Hàn Phỉ đột nhiên tê rần, nhưng đau đớn này lại biến mất trong giây lát, Hàn Phỉ còn chưa kịp cảm thụ, đã biến mất, tựa hồ còn có rất nhiều hình ảnh nhanh chóng lướt qua.
Lúc tiểu quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919507/chuong-648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.