Tiếng cười này quá mức trắng trợn, cũng vô cùng vang dội, hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy.
Lúc Hàn Phỉ nghe thấy tiếng cười này, trong lòng hồi hộp một tiếng, lông tơ cũng dựng ngược cả lên, đây là phản ứng vô thức của bản thân trước một loại nguy hiểm đến mức tận cùng.
Lai giả bất thiện, bốn chữ này trực tiếp nhảy vào trong đầu Hàn Phỉ.
Đó là một lão nhân gia ăn mặc vô cùng mộc mạc. Râu trắng như cước, mái đầu bạc búi cao, phía trên còn cắm một cây trâm gỗ đen nhánh, trên người mặc một bộ y phục màu đen, cả gương mặt tràn đầy nếp nhăn mang đến cảm giác tang thương từng trải.
Đây là một lão đầu nhìn hết sức bình thường, giống như nghìn vạn lão nhân gia khác vậy, nhưng sắc mặt của Hàn Phỉ cùng Tần Triệt lại vô cùng khó coi. Nếu thật coi lão là người bình thường thì e rằng bản thân chết như thế nào cũng không biết!
Chỉ vì, trước khi lão lên tiếng, Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đều không thể phát giác ra người này đến! Hàn Phỉ tự hỏi đoạn thời gian mất đi thị lực nàng đã thôi luyện tất cả các giác quan một phen, cho dù là tiếng bước chân của động vật nàng cũng đều có thể phân biệt ra được, nhưng hiện tại, nàng lại không có bất kì cảm giác nào.
Người này, rốt cuộc là ai?
Trăm nghìn loại suy nghĩ xoay tròn trong đầu Hàn Phỉ, nhưng trên mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra chút kẽ hở nào.
Lão nhân gia chắp tay sau lưng, từng bước một đi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919493/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.