Chương trước
Chương sau
Theo từng thôn dân uống vào giải dược, vẻ tuyệt vọng cùng bênh trạng trên mặt mỗi người cũng dần dần rút đi, ngay cả nụ cười trên mặt cũng chân thực thêm mấy phần.
Có không ít thôn dân sau khi được giải độc quay về cảm tạ các đại phu, lại càng trực tiếp muốn quỳ lạy Hàn Phỉ, nếu không phải Hàn Phỉ tay mắt lanh lẹ ngăn cản, họ chắc chắn sẽ quỳ xuống, nếu vậy Hàn Phỉ cũng không chịu nổi.
Bất đắc dĩ, Cừu Thanh Thư đành hạ nghiêm lệnh không cho phép quỳ xuống, không cho phép làm ra hành động gì quá đáng, lúc này các thôn dân kích động mới không còn coi Hàn Phỉ là Bồ Tát sống mà cúng bái. Loại hành động cứu mạng này e là chỉ có Bồ Tát mới có thể làm được, vì vậy vào lúc Hàn Phỉ không biết, nàng đã trở thành thần thoại, mà biến hóa này, sẽ mang đến kinh hỉ không tưởng tượng nổi trong tương lai.
Hàn Phỉ vốn đang nói chuyện cùng Tần Triệt, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi những thôn dân kia, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy mọi chuyện tựa hồ có chút quá thuận lợi. Từ lúc nàng phát hiện quy luật của chất độc này, đến khi bắt đầu chế tác giải dược, ngay cả vấn đề khuyết thiếu dược tài cũng được xử lý rất tốt.
Cho tới bây giờ, giải dược này chỉ làm lần đầu đã thành công. Đây vốn nên là một chuyện làm cho người ta kích động cùng hưng phấn, nhưng.. cảm giác bất an quanh quẩn trong lòng kia, khiến Hàn Phỉ căn bản không thể triệt để yên lòng.
Đúng lúc này, có một thôn dân vừa uống xong giải dược vẻ mặt liền dại ra, vốn đang đi lại bình thường, lại đột nhiên lắc lư chao đảo một hồi, trước mắt xuất hiện rất nhiều hư ảnh, hắn dùng sức xoa xoa con mắt, hư ảnh càng lại càng nhiều hơn, ngay cả đi lại cũng không nổi nữa.
Thôn dân kia nói thầm: "Chuyện này là sao, ngay cả đi cũng không làm được, bệnh của ta.."
Lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu truyền đến cảm giác đau nhói, mắt tối sầm lại, lập tức ngã vật xuống đất.
Hàn Phỉ lưu ý thấy tình trạng của thôn dân kia, lập tức trợn mắt, bật thốt lên hô to: "Đỡ lấy hắn!"
Tần Triệt gần như ngay lập tức phát hiện ra, lắc người một cái biến mất tại chỗ, sau một khắc cũng đã xuất hiện ở phía sau thôn dân kia, đỡ lấy hắn.
Hàn Phỉ vội vội vàng vàng chạy tới, liền nhìn thấy gương mặt của thôn dân kia đã biến thành màu xanh tím, hô hấp cũng bắt đầu thô trọng, giống như không thể hít thở được.
Hàn Phỉ hoàn toàn biến sắc, lớn tiếng nói: "Lấy hòm thuốc của ta tới đây! Nhanh!"
Lưu Tam Pháo giật mình lập tức liền xông ra mang hòm thuốc của Hàn Phỉ tới, Hàn Phỉ cũng không trì hoãn, trực tiếp lấy ra châm bao, châm một kim vào đỉnh đầu thôn dân kia, liên tiếp ba châm, phân biệt ở ba huyệt vị, chuẩn xác không chút sai sót. Thôn dân kia vốn sắp không thở được lập tức liền hòa hoãn, nhưng vẫn có vẻ không dễ nhìn như trước.
Hàn Phỉ trực tiếp mở mắt thôn dân kia ra nhìn, chỉ thấy con ngươi đã lật lên trên, chỉ lộ ra tròng trắng mắt, mệnh như mành chỉ treo chuông.
Mộc Miểu Miểu, Lâm Đình Tư cùng các đại phu còn lại đều chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này lập tức liền nổ tung.
"Chuyện gì thế này? Tại sao lại như vậy?"
"Người nào chịu trách nhiệm bệnh nhân này? Trên người hắn có loại độc gì?"
"Đây rõ ràng là tình trạng trúng độc a! Chẳng lẽ còn có loại độc không thể giải sao? Giải dược đâu!"
"Đúng rồi! Mau mang giải dược tới!"
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, đều nhất trí cho rằng là giải dược uống vào chưa đủ
Nhưng.. Hàn Phỉ đang bắt mạch, sắc mặt càng thêm âm trầm, còn có mấy phần khó coi, từ khóe miệng nàng bỗng bật ra vài chữ.
"Không, đây là loại độc mới."
Thời khắc này, mọi người vốn còn đang náo nhiệt nghĩ kế liền yên tĩnh lại, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Hàn Phỉ, tưởng bản thân mình nghe lầm. Bọn họ rõ ràng đã phát hiện ra cách giải những chất độc này, rõ ràng đã sắp thành công, làm sao lại còn xuất hiện loại độc mới!
Lúc mọi người đều nghi hoặc cùng khó có thể tin, Hàn Phỉ đã vội vàng quan sát bốn phía, cũng liên tiếp phát hiện sắc mặt của mấy thôn dân khác cũng xuất hiện dị dạng.
Hàn Phỉ nhanh chóng hô to: "Nhanh! Mang những người có sắc mặt xanh tím lại đây! Nhanh lên!"
Lưu Tam Pháo là người phản ứng lại đầu tiên, hắn nhanh chóng chạy gấp tới, lúc nhìn thấy hai thôn dân sắp ngã xuống, trực tiếp nhanh tay nhanh mắt, mỗi tay đỡ lấy một người, mang họ tới chỗ Hàn Phỉ.
Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư cũng không cam chịu yếu thế, hành động, nhất loạt mang các thôn dân có sắc mặt không đúng lắm tới, những người dự thi khác giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nhất thời hoảng loạn.
Giờ khắc này Hàn Phỉ căn bản không để ý được xem bọn họ có sợ hay không, liên tiếp mấy thôn dân vừa uống giải dược liền xuất hiện bệnh trạng giống như thôn dân vừa té xỉu kia, đều khó thở.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nàng biết rõ nếu cứu chữa cho từng người thì nhất định sẽ không kịp!
Vào thời khắc nguy nan, một màn khiến mọi người khiếp sợ xuất hiện, chỉ thấy Hàn Phỉ hai tay đồng thời đều cầm ngân châm, Lưu Tam Pháo trực tiếp bật thốt lên: "Không phải chứ! Ngài điên à! Như vậy rất nguy.."
Tên mập còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Hàn Phỉ giơ tay lên, đột nhiên vung xuống, Lưu Tam Pháo cơ hồ là không đành lòng nhìn thẳng, liền duỗi cái tay mập mạp bịt mắt lại. Nhưng, tiếng kêu thảm thiết trong ấn tượng lại không xuất hiện, xung quanh vang lên một loạt tiếng kinh hô.
Lưu Tam Pháo ngơ ngác tách kẽ ngón tay, lén lút nhìn, đã nhìn thấy Hàn Phỉ nhanh tay nhanh mắt, tay trái tay phải không có chút nào khác biệt, vị trí kim hạ xuống lại càng không sai kém chút nào, sau ba mũi kim đó, bệnh nhân hít thở hòa hoãn lại, sau đó Hàn Phỉ cũng không ngừng không nghỉ, trực tiếp rút kim châm cho người kế tiếp. Toàn bộ quá trình kết hợp hoàn mỹ, không có một động tác dư thừa, như nước chảy mây trôi làm cho người nhìn vô cùng khoan khoái.
Lưu Tam Pháo nhìn đến há hốc mồm, cái cằm chỉ thiếu điều muốn rớt xuống đất. Hắn đã từng chứng kiến đại phu lợi hại thi châm, vô luận là đại phu quen dùng tay phải, hay là thuận tay trái, nhưng không có một ai có thể sử dụng đồng thời cả hai tay mà có thể lô hỏa thuần thanh như thế.
Chuyện này.. chính là nghịch thiên đi! Dù có là mấy vị đại trưởng lão luôn lấy làm tự hào về thuật thi châm của Vạn Cổ Cốc cũng không thể làm được như vậy đâu! Lưu Tam Pháo cảm thấy, hắn lại một lần nữa đánh giá thấp Hàn Phỉ, lẽ nào, chuyện hắn luôn cất giấu trong lòng kia.. có thể làm được?
Hàn Phỉ cũng mặc kệ Lưu Tam Pháo thấy thế nào, hiện tại nàng hận bản thân không thể có thêm mấy đôi tay, có thể đồng thời thi châm cho toàn bộ mọi người, hai tay nàng vẫn chưa từng ngơi nghỉ một giây.
A, là một người đã từng làm bà chủ của một trung y quán tương lai, công phu như vậy còn không làm được thì còn có thể lăn lội thế nào! Chỉ là công phu này nàng chưa bao giờ dễ dàng thể hiện ra mà thôi, nhưng vào thời khắc bất đắc dĩ như vậy, nàng vẫn buộc phải hiển lộ ra.
Rất nhanh, mỗi một bệnh nhân vốn hô hấp khó khăn cũng hòa hoãn lại, người xung quanh cũng thở ra một hơi, chỉ có Hàn Phỉ ngồi ở giữa là mệt mỏi thở hổn hển, thấp giọng nói: "Ta không thể giải được chất độc này, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian cho họ, lần này.. Ta không biết đây là loại độc gì, không, nói cho đúng thì, đây mới là loại độc dược mà người đứng sau kia chính thức tạo ra, làm người khác không thể giải được."
Vừa dứt lời, một tràng vỗ tay vang lên.
"Ngươi, con bé này rất lợi hại a! Hahaha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.