Tất cả các đại phu đều vô cùng phấn chấn bắt đầu hành động, trình độ y thuật của bọn họ không phải quá mức cường đại, nhưng đối diện với mấy loại độc thông thường tồn tại đơn lẻ này, bọn họ vẫn có thể ứng đối, nhất là trong này còn có người có sở trường về dụng độc.
Mà Lưu Tam Pháo, Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư cũng rốt cục hiểu rõ câu nói kia của Hàn Phỉ là có ý gì, những người này không phải là mạnh nhất, nhưng một khi tập hợp lại, sẽ tạo thành một lực lượng không thể coi thường.
Mỗi người đều vô cùng bận rộn, sở trường của ngươi là ngoại dụng, sở trường của ta là chế thuốc, sở trường của ngươi là chế dược, sở trường của ta là chẩn đoán bệnh, mỗi một đại phu đều có những sở trường riêng, nhưng cũng có thể bổ sung, nhất nhất điều chế ra giải dược cho từng loại độc.
Tuy công việc bận rộn như vậy nhưng lại làm cho người ta kích động mà mừng rỡ, nhưng cùng lúc đó, vấn đề mới lại xuất hiện, cần điều phối giải dược nhiều như vậy liền đồng nghĩa với việc cần tới một số lượng dược tài khổng lồ, điểm này, gần như là không thể bù đắp.
Đỉnh núi phụ cận trong thôn cũng đã bị lục tìm qua một lần, tất cả thảo dược có thể sử dụng đều đã bị đuổi tận giết tuyệt, nhưng vẫn không thể bổ khuyết vào chỗ hổng, càng ngày càng có nhiều dược tài khan hiếm không thể tìm được, chuyện này khiến việc điều phối giải dược bị đình trệ.
Hàn Phỉ suy tư một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919489/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.