Tầm mắt, thẳng tắp rơi vào trên quan tài. Quan tài tựa hồ bị ánh mắt kia nhìn như vậy liền khẽ run một hồi, nắp quan tài lại rơi xuống một lớp bụi. Tần Triệt chậm rãi bước tới, đi tới trước quan tài, đại thủ trực tiếp đặt trên nắp quan tài, quan tài lại rung động càng thêm lợi hại, toàn bộ quan tài đều tại rung động đùng đùng, làm nổi lên một đống tro bụi. Tần Triệt hé miệng, dùng lực đè lại nắp quan, thấp giọng nói: "Ta biết rõ ngươi hận ta." Quan tài đình trệ một hồi, sau đó là càng rung động lớn hơn. "Nhưng hiện tại, ta không thể thả ngươi ra." Cánh tay đặt trên nắp quan tài, từng chút một siết chặt. "Thật xin lỗi." Giờ khắc này, quan tài không còn rung động nữa, thay vào đó, lại là một trận tiếng khóc nỉ non như có như không. Tiếng khóc thê thảm, còn oán khí cùng oan ức không thể tiêu tan. Tần Triệt chậm rãi thu tay về, từ trong lòng móc ra một đồng tiền, trực tiếp nhét vào khe hở của nắp quan tài, trong nháy mắt, tiếng khóc nỉ non kia biến mất, vô ảnh vô tung, giống như là chưa từng xuất hiện. Trái tim của Tần Triệt co rút nhanh, vô cùng đau đớn, hắn miễn cưỡng bình phục tâm tình của mình, sau đó xoay người muốn nhấc chân rời đi, chỉ lưu lại một câu. "Thật xin lỗi." Đây là lần thứ hai, hắn nói lời xin lỗi. Khi Hàn Phỉ tìm thấy tên mập, nàng kể lại tin tình báo mà Tần Triệt thu được một lần, Lưu Tam Pháo đùng một cái trực tiếp ngã lăn từ trên ghế xuống đất. Lưu Tam Pháo giống như không thấy đâu, trực tiếp bò dậy, lắp ba lắp bắp nói: "Ngài, ngài nói cái gì? Bệnh dịch? Bạo phát bệnh dịch sao?" Hàn Phỉ nặng nề gật đầu, nói: "Đúng vậy, vì thế ta liền tới tìm ngươi, bệnh dịch lần này, ngươi cảm thấy có quan kệ với Vạn Cổ Cốc không?" Lưu Tam Pháo lộ ra vẻ mặt đưa đám, nói: "Lão đại, ta cũng không biết a, nhưng có thể có lớn năng lực lớn như vậy, vẫn đúng là chỉ có Vạn Cổ Cốc mới làm được!" "Nếu bệnh dịch từ nơi này khuếch tán ra, vậy Vạn Cổ Cốc là muốn dùng thiên hạ làm thí nghiệm." "Lão đại, chúng ta nên làm gì a? Hiện tại chuyện của thôn này còn chưa giải quyết xong, chuyện bên ngoài càng không thể quản được!" Hàn Phỉ cắn răng, nói: "Hoặc là làm, hoặc là chết." Lưu Tam Pháo bị sáu chữ này làm cho khiếp sợ, hắn giống như hạ quyết tâm gì đó vậy, vẻ mặt trở nên hết sức nghiêm túc, nói: "Lão đại, ta muốn nói cho ngài biết một chuyện! Một chuyện rất quan trọng! Ngài là người ta cam tâm tình nguyện gọi một tiếng lão đại, vì thế ta cũng không muốn gạt ngài, ta quyết định nói ra toàn bộ, kỳ thực ta là.." Hàn Phỉ bình tĩnh tiếp lười: "Người của Vạn Cổ Cốc?" Tên mập triệt để câm nín, hắn trợn mắt lên, nói: "Sao ngài lại biết? Không đúng, ta cũng chưa nói gì nha! Sao ngài lại biết đượ? Ngài, ngài sợ là Thần Toán đi!" Hàn Phỉ bị vẻ sợ hãi của tên mập chọc cười, nói: "Thế nào, ngươi không cảm giác mình biểu hiện hết sức rõ ràng sao?" Lưu Tam Pháo hết sức phiền muộn nói: "Làm gì có, ta rõ ràng ngụy trang tốt như vậy, ta còn vô cùng thống khổ mới bịa ra được một thân thế hết sức nhấp nhô mà!" Hàn Phỉ cười cười, nói: "Sao ngươi lại rời khỏi Vạn Cổ Cốc?" Vừa nói đến việc này Lưu Tam Pháo liền trở nên sầu não uất ức, miệng phát khổ nói: "Lão đại, ta cũng không ngại nọi cho ngài biết, cha ta là Đại trưởng lão đời trước của Vạn Cổ Cốc, cố sự về thân thế ta từng nói với ngài kỳ thực không hoàn toàn là giả, chỉ là người đuổi giết chúng ta, cũng không phải là người của hoàng thất Minh Quốc, mà là Đại trưởng lão đương nhiệm của Vạn Cổ Cốc, hắn giết chết cha ta, đoạt vị, mẹ ta bởi vì quá mức đau khổ mà tự vẫn, đi theo cha ta, ngay cả ta, Đại Trưởng Lão cũng muốn diệt trừ, vì thế ta chỉ có thể trốn khỏi Vạn Cổ Cốc, nếu không e là cũng không còn mạng." Hàn Phỉ im lặng nghe, cũng không ngắt lời hắn. Lưu Tam Pháo đưa tay vỗ vỗ gương mặt to lớn của mình, nhắm mắt lại, nói: "Vì thế, lão đại, ta chính là người của Vạn Cổ Cốc tà ác, nơi người xấu tụ tập kia, ngài muốn đánh muốn giết thì cứ làm đi!" Nói xong, Lưu Tam Pháo bày ra dáng vẻ anh dũng hy sinh, hắn sống ở Vạn Cổ Cốc, tất nhiên cũng rất rõ hành vi, tác phong của người Vạn Cổ Cốc, thành thật mà nói, đúng là có chút trơ trẽn. Lưu Tam Pháo chờ nửa ngày cũng không thấy cảm giác đau đớn đến, lặng lẽ nheo nheo mắt ra nhìn trộm, nhưng bất ngờ nhìn thấy Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư cũng xuất hiện ở trước mặt, hai người còn dùng vẻ mặt không nhịn được cười nhìn hắn. Lâm Đình Tư trêu chọc nói: "Ôi tên mập, sao ngươi lại hùng hồn như vậy, muốn ăn đòn sao?" Mộc Miểu Miểu cũng cười nói: "Ngươi nghĩ chúng ta là người như vậy sao?" Lưu Tam Pháo có cảm giác không thể tin được, quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ đứng ở một bên, nói: "Lão đại, ngài đây là?" Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi là Lưu Tam Pháo." Ý tứ chính là, ngươi chỉ là Lưu Tam Pháo, ngươi là tên mập mà chúng ta quen biết, mà thân phận khác của ngươi, không liên quan đến chúng ta. Lưu Tam Pháo tự hỏi bản thân là một nam nhân tuy không thể nói cao bảy thước nhưng ít ra cũng rộng bảy thước nha, còn chưa từng cảm thấy cảm động qua như thế! Nhất là hắn từ sau khi hắn trốn khỏi Vạn Cổ Cốc đã trải nghiệm qua bao nhiêu nhân tình thế thái, vốn tưởng trái tim của mình đã đủ mạnh, nhưng giờ đây vẫn không nhịn được mà đỏ mắt. Cuối cùng, Lưu Tam Pháo đem tất cả những gì muốn nói hóa thành hai chữ: "Cảm ơn!" Trừ hai chữ này, hắn căn bản không biết có thể dung từ gì để hình dung tâm tình của mình. Lâm Đình Tư trực tiếp tiến lên mạnh mẽ ôm tên mập một cái, Mộc Miểu Miểu cũng mỉm cười nhìn hắn. Lưu Tam Pháo giống như nhận được sự tán thành vậy, một mạch nói: "Các ngươi nếu đã đều tán đồng ta, vậy ta Lưu Tam Pháo xin thề, tuyệt đối sẽ vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống! Ta dùng một thân thịt mỡ này tuyên thề!" Nhất thời mọi người cùng cười phá lên. Hàn Phỉ cũng lộ ra ý cười, từ lúc nàng đoán ra thân phận của tên mập, vẫn luôn đợi hắn tự mình nói ra, hiện tại đã đợi được, mà nàng, tựa hồ cũng có thể giao ra tín nhiệm của bản thân. Cảm tình qua đi, Lưu Tam Pháo cũng chỉnh lại ngữ khí của mình, nói: "Nói chung vị Đại trưởng lão hiện tại của Vạn Cổ Cốc không phải là người tốt lành gì, dã tâm của hắn rất lớn, vì địa vị có thể giết tất cả những người gây trở ngại cho hắn, vì thế hiện tại Vạn Cổ Cốc làm ra động tác lớn như vậy tuyệt đối có phần của vị Đại Trưởng Lão này, hơn nữa còn có Nghiêm trưởng lão thâm bất khả trắc kia, Vạn Cổ Cốc hiện tại chính là một củ khoai lang phỏng tay, là một huyền tiễn nguy hiểm, nhắm vào người nào, người đó liền xui xẻo!" Trong giọng nói của Lưu Tam Pháo tràn đầy vẻ xem thường, dù là ai cũng không thể có cảm tình đối với kẻ thù giết cha giết mẹ mình được. Mộc Miểu Miểu không nhịn được nói: "Chẳng lẽ Vạn Cổ Cốc không có người quản chuyện này sao?" Lưu Tam Pháo trầm mặc một hồi, cười trào phúng, nói: "Sinh tồn ở nơi đó đều là một ít Lão Độc Vật, ngày ngày chỉ nghĩ làm sao hại người, còn có thể hi vọng họ có thể chủ trì công đạo sao?" Vạn Cổ Cốc căn bản chính là một nơi không nên tồn tại, hắn sống ở nơi đó, nhưng chưa bao giờ tán đồng với cách làm của họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]