Chương trước
Chương sau
Lúc tất cả mọi người bắt đầu vì tính mạng của mình mà liều mạng đi tìm giải dược, nguy cơ, từng chút một cũng đến.
Hôm nay là ngày mở quan tài, mà thời gian dư lại cũng càng ngày càng ít, một bầu không khí quái dị mà căng thẳng bao phủ toàn bộ trong thôn.
Cũng không biết có phải là thượng thiên chăm sóc hay không, một người thật sự tìm được giải dược của hồng quán cỏ, tên mập cũng đã kiểm nghiệm thật đúng là giải dược không sai, vì thế tên mập cũng cảm thấy đây cũng quá là may mắn, phải biết rõ giải dược của hồng quán cỏ cũng không phải nhất định sẽ sinh trưởng ở phụ cận, thật đúng là ông trời phù hộ.
Sau khi đem giải dược nấu thành canh nước, cho từng thôn dân uống vào, bọn họ cũng không còn nghe thấy tiếng hài tử khóc nỉ non nữa, tất cả mọi người đều coi tiếng khóc kia là ảo giác do hồng quán cỏ gây ra.
Mà Hàn Phỉ, vào lúc tất cả mọi người không chú ý, một mình đi vào trong từ đường, nhìn cỗ quan tài đang nằm im ở đó.
Bởi vì tên mập căn dặn, Cừu Thanh Thư thực sự bảo hộ cái quan tài này rất tốt, không cho phép bất luận người nào đi vào, ngay cả tới gần Từ Đường cũng không được phép.
Hàn Phỉ đi vào vài bước, nhìn chiếc quan tài sơn đỏ kia, màu sơn trên nắp nắp quan tài đã bóc ra từng mảng, những lá bùa màu đen vốn được dán vào nắp quan trước đây cũng đã xé ra hết, thay vào đó là dùng một sợi dây thừng thô nặng buộc chặt, đây là do tên mập phòng ngừa vạn nhất mà buộc lên.
Ở xung quanh quan tài còn bố trí rất nhiều những thứ ly kỳ cổ quái, dựa theo lời tên mập nói, chính là dùng để trấn tà, ai cũng không biết trong cái quan tài này chứa đồ vật lợi hại gì, vì thế dù cho rất phức tạp cũng phải dùng hết mọi cách có thể. Chỉ là..
Ánh mắt Hàn Phỉ bình tĩnh rơi vào trên quan tài.
Chỉ là nàng luôn cảm thấy, đồ vật bên trong này không hề đáng sợ, thậm chí có thể dùng một cảm giác vô cùng quen thuộc để hình dung. Đây chính là nguyên nhân Hàn Phỉ đến nơi này.
Nàng nhấc chân vượt qua 'vòng trấn tà' mà tên mập bố trí, đi thẳng tới phía trước quan tài, nàng do dự một chút, chậm rãi đưa tay ra, đặt trên nắp quan tài, khi làn da mềm mại tiếp xúc với nắp quan tài rét lạnh mang theo khí tức hư thối, cảm giác điện giật lại một lần nữa tự nhiên sinh ra.
Đột nhiên, quan tài mạnh mẽ động đậy, làm rơi xuống một đám tro bụi cùng bùn đất.
Hàn Phỉ kinh sợ, vội vã thu tay lại, nhưng quan tài vẫn lay động, phát sinh từng tiếng ong ong. Loại thanh âm kia, giống như là đồ vật bên trông không thể chờ đợi được nữa mà muốn đi ra.
Trong lòng Hàn Phỉ tuôn ra một cảm giác thôi thúc mãnh liệt, muốn ngay lập tức mở nắp quan tài, nhìn tận mắt xem trong đó đến cùng mai táng vật gì, xem cảm giác kỳ dị này đến cùng là bởi vì cái gì mang đến.
Ý niệm này quá mạnh mẽ, tới mức làm cho đầu óc Hàn Phỉ trong nháy mắt trở nên trắng xóa, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, dây thừng buộc chặt trên nắp quan tài đã bị nàng dùng dao găm cắt đứt, mà quan tài, không còn rung động nữa, khôi phục lại sự yên lặng.
Sự tình đã đến bước này, Hàn Phỉ cũng không còn có thể khống chế hai tay mình, nội tâm nàng giống như bị mê hoặc vậy, hai tay nắm chặt nắp quan tài, đang muốn dùng lực xốc lên, đột nhiên, một đôi từ phía sau vươn ra, đè lại tay nàng, đem nắp quan tài đã xốc lên một khe hở quan tài lại lần nữa khép chặt. Mà cả người Hàn Phỉ, đã rơi vào một lồng ngực, mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng, chui vào chóp mũi.
Hàn Phỉ ngẩn người, thân thể có chút cứng ngắc, đôi mắt trừng to lớn, trên đỉnh đầu còn truyền đến tiếng thở, giống như bởi vì cật lực chạy đến mà thở dốc.
"Không nên mở ra."
Bốn chữ, từ trên đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp, mang theo ngữ khí chỉ thuộc về riêng hắn.
Hàn Phỉ mạnh mẽ nhắm mắt, cảm thấy đôi mắt mình đột nhiên chua xót đến lợi hại, cười khổ một tiếng, nói: "Chàng đã trở về."
Người ở phía sau đón đến, sau đó bình phục lại hơi thở, nói: "Ừ, ta đã trở về."
Hàn Phỉ khẽ nâng đầu, đã nhìn thấy cằm nhọn của hắn, hắn gầy đi.
Tầm mắt tựa hồ có hơi hoảng hốt. Mà lúc này, người sau lưng cũng cúi đầu. Ánh mắt hai người cứ như vậy giao nhau.
Vẻ ôn nhu trên mặt hắn vẫn còn đấy, trong đôi mắt sáng trong của nàng toàn bộ đều là thần sắc hắn.
Hàn Phỉ đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Tần Triệt, chàng đã trở về."
Người này, chính là Tần Triệt biến mất đã lâu.
Tần Triệt câu lên khóe môi, thân mật lặp lại một lần, nói: "Ừ, ta đã trở về."
Hàn Phỉ chưa bao giờ từng nghĩ Tần Triệt sẽ trở về vào lúc này, trở về đột ngột như vậy, ngoài dự liệu như vậy, nhưng nàng không thể lừa gạt mình, khi nghe thấy giọng nói của hắn, trái tim nàng dường như ngừng đập.
Tần Triệt vừa nhìn Hàn Phỉ, vừa đưa tay bao trùm trên bàn tay nàng, lực đạo rất nhẹ, nhưng lại tách bàn tay nàng ra, không cho phép nàng mở nắp quan tài, mà ánh mắt hắn không dấu vết liếc nhìn cái quan tài, một vệt Ám Quang lưu chuyển nơi đáy mắt.
Hàn Phỉ không từ chối, cho đến khi Tần Triệt kéo nàng lui lại một đoạn mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Sao chàng lại trở về lúc này?"
Tần Triệt dùng ngữ khí áy náy nói: "Ta trở về muộn."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hoàng cung xảy ra nội loạn nhỏ. Ta đã giải quyết."
Dù giọng nói Tần Triệt có hời hợt thế nào, nhưng Hàn Phỉ vẫn biết rõ, chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, trong này trải qua những hung hiểm gì cũng có thể suy đoán, nhưng, Tần Triệt không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi, nàng xưa nay cũng biết, người đàn ông này nắm giữ thực lực tuyệt đối có thể xử lý tất thảy.
"Trở về là tốt rồi."
"Ừm."
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Tại sao không cho phép ta mở cỗ quan tài kia ra?"
Tần Triệt nghiêm túc nói: "Bên trong, là kịch độc, một khi mở ra, vậy hết thảy đều không thể cứu vãn."
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Sao chàng biết?"
Tần Triệt từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, phía trên tràn ngập chữ viết, Hàn Phỉ tiếp nhận, bắt đầu đọc kĩ, càng xem, sắc mặt nàng lại càng kém, sau đó xiết chặt trang giấy, nói: "Chàng nói là, hiện tại toàn quốc bắt đầu lan tràn thứ quái bệnh này sao?"
Tần Triệt gật đầu, nói: "Không chỉ là Hàn Linh, tứ quốc còn lại cũng xuất hiện, bệnh này từ từ lan truyền trên toàn bộ đại lục, dòng người ra vào hiện tại đã bị khống chế nghiêm ngặt, các ngự y trong cung cũng đang toàn lực tìm kiếm phương pháp giải quyết, nhưng.. không có manh mối, cũng không tiến triển chút nào."
Sắc mặt Hàn Phỉ rất khó coi, thậm chí có thể gọi là âm trầm.
Loại tật bệnh phạm vi lớn như thế này có thể gọi là.. ôn dịch.
Một khi bạo phát ôn dịch, vậy hậu quả có thể nói là vô cùng khốc liệt, đến lúc đó số người tử vong so với chiến tranh còn muốn nhiều hơn.
"Tình hình bệnh dịch thế nào?"
Tần Triệt suy tư một hồi, nói: "Tình hình bệnh dịch của Hàn Linh đang được khống chế, thành trấn của bách tính đã được phong bế, các đại phu ở trong dân gian cũng tự giác gia nhập hiệp hội y sư, đang đi tới những nơi khan hiếm đại phu tiến hành trợ giúp, tình hình bệnh dịch ở Thanh Nguyên quốc cũng không kém bao nhiêu so với Hàn Linh, lúc trước ta cùng Tinh Uyên đã liên lạc một phen, thương thảo ngắn ngủi, trước cũng không tìm ra cách giải quyết triệt để, cũng chỉ có thể khống chế, cùng với giảm thiểu số người di chuyển."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.