Lưu Tam Pháo nghiêm mặt, nói: "Ngài đây là muốn ta làm cái gì?"
Hàn Phỉ phủ nhận nói: "Ta cũng chưa nói gì."
Lưu Tam Pháo run run một thân thịt mỡ, nói: "Ánh mắt vừa rồi của ngài, ta còn không hiểu sao!"
Hàn Phỉ không nhịn được cười cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai dày rộng của tên mập, nói: "Đi thôi, có một số việc cần ngươi hỗ trợ."
Lưu Tam Pháo có chút không tình nguyện, nói: "Ngài lợi hại như vậy sao còn cần ta hỗ trợ đây, hơn nữa ngài xem Mộc cô nương cùng Lâm công tử mới là nhân tài a, ngài nên tìm bọn họ hỗ trợ mới đúng!"
Hàn Phỉ thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Ngươi không tình nguyện sao? Con người của ta luôn luôn không thích miễn cưỡng người khác, nếu ngươi không tình nguyện vậy thì quên đi, ngươi đi đi."
Hàn Phỉ vừa dứt lời, Lưu Tam Pháo liền mặt mày hớn hở, lúc đang muốn cáo từ, lại cảm giác được sau lưng mình phát lạnh, toàn thân nổi cả da gà, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi híp híp đang thăm thẳm nhìn hắn.
Lưu Tam Pháo lập tức nói: "Ngài nói! Chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ nghĩa bất dung từ! Chỉ chờ cô nương ngài dặn dò, Lưu Tam Pháo ta không chối từ!"
Hàn Phỉ lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Thế mới đúng chứ, tên mập a, ta biết ngươi nhất định là người đáng tin, sau này nhất định sẽ có tiền đồ!"
Lưu Tam Pháo lộ ra một nụ cười hết sức khó coi lại lúng túng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về Cừu Thanh Thư nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919473/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.