Hàn Phỉ có vẻ khó coi, nói: "Không, trong thực tế, còn có rất nhiều độc dược tính bá đạo có thể làm được. Nhưng, để làm được điểm này cũng cần thiên thời địa lợi nhân hòa, người kia lợi dụng điểm yếu của các ngươi, mới có thể dẫn đến hiệu quả mạnh mẽ như vậy."
Cừu Thanh Thư vẫn cứ có chút không tin, nói: "Không thể nào, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, ta, ta vẫn cho là đây là trời cao nguyền rủa, mới khiến chúng ta lưu lạc đến mức này."
Ánh mắt Hàn Phỉ tối sầm lại, nói: "Các ngươi không làm gì sai, tại sao ông trời phải trừng phạt các ngươi?"
Cừu Thanh Thư sửng sốt, không thể thốt nên lời.
Đúng vậy a, bọn họ cũng không làm gì sai, bọn họ đời đời truyền lại sinh sống ở nơi hẻo lánh này, thậm chí làm thủ vệ cho bí mật của thần nữ, bọn họ không có một ai rời khỏi đây, bọn họ đã làm gì sai mà phải thừa nhận trừng phạt nghiêm trọng cùng thống khổ như thế chứ?
Hàn Phỉ từng chữ từng câu nói: "Các ngươi không sai, người sai, là ta."
Cừu Thanh Thư ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Phỉ.
Giờ khắc này, Hàn Phỉ đứng lên, đưa tay lên mặt, sau đó lột tấm mặt nạ da người xuống, nhất thời, dung nhan khuynh thành tuyệt đại lập tức lộ ra.
Cừu Thanh Thư lập tức há hốc mồm nhìn, đôi mắt cũng trừng lớn đến sắp rơi ra ngoài.
Hàn Phỉ nắm chặt Mặt nạ da người, vẻ mặt nghiêm cẩn nói: "Có người coi các ngươi là dược nhân."
Cừu Thanh Thư miễn cưỡng thu hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919472/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.