Chương trước
Chương sau
Đối với việc trong đội ngũ có thêm một người có hình thể to lớn, Hàn Phỉ không có chút nào không thích, ngược lại là vô cùng yêu thích, thỉnh thoảng lại ngắm hắn vài lần, lại nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, có chút hoài niệm những tháng ngày nhìn từ trên xuống không thấy mũi chân đâu. Đó cũng có thể coi là khoảng thời gian vui vẻ ít ỏi của nàng.
Đi không bao lâu, liền dừng lại nghỉ ngơi một hồi, dọc đường đi trừ Tam Bàn ra, bọn họ cũng không đụng phải những người khác.
"Vùng rừng rậm này là hậu hoa viên của Minh Quốc, diện tích rất lớn, bình thường cũng sẽ có người của hoàng thất tới đây đi săn, vì thế bên trong vẫn còn ít mãnh thú quý trọng, có điều chúng đều ở tận sâu trong rừng rậm, chỉ cần chúng ta không đi vào cũng sẽ không gặp nguy hiểm." Tam Bàn xem như giải thích nói.
Hàn Phỉ quay đầu lại, hỏi: "Ngươi rất hiểu biết nơi này?"
Tam Bàn nhìn một vòng, rầu rĩ không vui nói: "Cứ coi như thế đi."
Ngữ khí như vậy rõ ràng là có ẩn tình, Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, cũng không truy vấn tiếp, mà lấy ra bình nước uống một ngụm.
Tên mập nhịn không được, nói: "Ngươi không hỏi vì sao ta lại hiểu biết như vậy à?"
Hàn Phỉ vô cùng hiểu ý nói: "Ta biết ngươi nhất định là có nỗi khổ tâm khó có thể mở miệng, vì thế ta không hỏi thì tốt hơn."
Tam Bàn quả thực đã muốn rống lên một câu, không, ngươi mau mau hỏi đi, ta khẩn cầu ngươi mau mau hỏi đi!
Hàn Phỉ lại bổ sung một câu: "Con người của ta luôn rất thiện lương, không thích làm người khác khó chịu."
Cuối cùng, Tam Bàn suy yếu vô lực nói: "Không, cô nương, ta muốn nói."
Hàn Phỉ giả vờ kinh ngạc nói: "Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi muốn nói thì cứ nói đi!"
Tam Bàn thở dài một hơi, nói: "Thuở nhỏ ta theo cha mẹ ta ở đây trông coi một mảnh rừng rậm này, vì hoàng thất phục vụ, nhưng vào lần săn bắn trước, cha mẹ ta bị người hoàng gia xem là con mồi, một mũi tên bắn giết, từ đó ta trở thành cô nhi, nhưng may là ta tập được một môn công pháp cùng y thuật, mới có thể tiếp tục sống sót ở nơi rừng rậm hoang dã này."
Tam Bàn càng nói càng bi thương, làm Mộc Miểu Miểu cũng cảm tính mà đỏ mắt, ngay cả Lâm Đình Tư đều là ra vẻ không đành lòng, trấn an nói: "Lưu huynh đệ, chuyện đều đã qua, ngươi cũng đừng khổ sở, hết thảy đều sẽ tốt lên."
Lưu Tam Pháo buồn bã nói: "Ta hận a, hận những kẻ trong hoàng thất, cũng không thèm thông báo cho cha mẹ ta một tiếng, chẳng qua chỉ bồi thường qua loa một ít ngân tệ, liền che đậy xong mọi chuyện. Khi đó ta liền tự nhủ, ta nhất định phải nổi bật hơn mọi người, nhất định phải vì cha mẹ ta đòi một cái công đạo!"
Mộc Miểu Miểu không nhịn được vỗ tay, nói: "Lưu huynh đệ quả nhiên là người có tính tình trung tâm, những người trong hoàng thất đúng là coi thường người khác quá đáng!"
Lưu Tam Pháo càng thêm nước mắt rưng rưng, nói: "Vị cô nương này quả nhiên là trạch tâm nhân hậu a! Vì thế.."
Hàn Phỉ ngắt lời hắn, nói: "Không có vì thế, chúng ta sẽ không đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì."
Ba người đều sửng sốt.
Lưu Tam Pháo mặt lộ ra vẻ khó chịu, nói: "Cô nương, ngươi, ngươi hiểu nhầm, ta không phải là có ý này.."
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Mặc kệ ngươi có hay không, nhưng chúng ta cũng sẽ không đồng ý."
Lưu Tam Pháo không lên tiếng, vẫn có chút khó chịu.
Mộc Miểu Miểu nhìn Hàn Phỉ, lại nhìn Lưu Tam Pháo, cũng không mở miệng hỏi.
Từ trước tới giờ, Hàn Phỉ sớm đã dùng hành động thực tế chứng minh quyền uy của mình, Mộc Miểu Miểu rất biết mình biết ta, nếu như không có Hàn Phỉ, nàng sợ là ngay cả cơ hội đến nơi này cũng không có, chứ đừng nói gì đến việc có thể thuận lợi qua ải.
Dù cho trong lòng Mộc Miểu Miểu rất đồng tình với Lưu Tam Pháo, cũng rất muốn biết vì sao Hàn Phỉ lại lạnh lùng như vậy, nhưng tiềm thức nói cho nàng biết, không nên dò hỏi, không thể mở miệng.
Rất đáng mừng là, phản ứng lần này của Mộc Miểu Miểu, đã bị Hàn Phỉ cố ý để tâm, một khi Mộc Miểu Miểu sinh ra chút dị tâm, vậy thì Hàn Phỉ sẽ không một lần nữa dành tín nhiệm và thiện ý cho nàng ta.
Lúc này, Mộc Miểu Miểu vẫn không biết, vì biểu hiện lần này mà cuộc sống sau này của nàng có thêm một phần bảo đảm.
Hàn Phỉ khoanh tay trước ngực, nói: "Tên mập, ngươi cũng đừng xem chúng ta là lũ ngốc, nếu như thật đúng như lời ngươi nói, thì sao ngươi có thể còn sống đến bây giờ hả?"
Lưu Tam Pháo trầm mặc một lúc, sắc mặt đột nhiên thay đổi từ chỗ bi thương, thành một bộ cà lơ phất phơ, không có bất kì chút cảm giác áy náy nào, nói: "Xem ra là ta đã quá ngây thơ a, cũng đúng, ta thừa nhận ta muốn lợi dụng các ngươi, nhưng cô nương ngươi quá khôn khéo rồi, ta nhận thua."
Hàn Phỉ nâng nâng cằm, ra hiệu hắn tiếp tục nói.
Lưu Tam Pháo đón đến, lại nói: "Nhưng lời ta vừa nói không phải là giả, cha mẹ ta thật đúng là đã chết như vậy, ta cũng bị truy nã, những kẻ trong Hoàng tộc kia muốn nhổ cỏ tận gốc, ngay cả ta cũng muốn làm sạch, ta trốn ở trong vùng rừng rậm này, có thể nói là trong toàn bộ Hoàng Thành không có ai quen thuộc vùng rừng rậm này hơn ta, vì thế bọn họ phái bao nhiêu người đi vào đều không bắt được ta."
Nói tới chỗ này, Lưu Tam Pháo còn có mấy phần đắc ý, đúng là, một mình hắn liền có thể tránh thoát những truy binh kia lâu như vậy, không thể không nói người này vẫn là có chút thực lực.
Hàn Phỉ liếc hắn một cái, nói: "Ngươi cũng rất lợi hại."
Lưu Tam Pháo đắc ý rên một tiếng, phưỡn cái bụng lớn lên.
Hàn Phỉ nói nốt nửa câu sau.
"Ở trong hoàn cảnh như vậy mà ngươi còn có thể ăn ra vóc người như thế, nói vậy thì tay nghề cũng không tệ đi."
Lưu Tam Pháo mặt mày hớn hở nói: "Đây là đương nhiên! Ta cho ngươi biết, ta không phải muốn làm đại phu, ta chính là muốn trở thành một đầu bếp hạng nhất! Trong vùng rừng rậm này con mồi đều rất màu mỡ, quả thực chính là hưởng thụ lớn nhất trong cuộc đời nha!"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Vậy ngươi làm cho chúng ta làm một vài món ăn dân dã xem sao."
Lưu Tam Pháo há hốc mồm.
Hàn Phỉ vung vung tay, nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ ngươi."
Lưu Tam Pháo dại mặt xoay người rời đi, giống như là thật sự muốn đi chuẩn bị vậy.
Mộc Miểu Miểu tiến lên, ghé sát vào Hàn Phỉ, hỏi: "Đây, cái này, vẫn đúng là đi nhỉ? Hàn cô nương, ngài không sợ hắn cứ vậy mà bỏ đi sao?"
Hàn Phỉ nhẹ nhàng vỗ tro bụi bám trên người, nói: "Hắn sẽ không đi."
Mộc Miểu Miểu nói: "Đây là vì sao?"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Bởi vì hắn còn cần chúng ta."
Đôi mắt Lâm Đình Tư lóe sáng lên, nói: "Hắn khẳng định có điều muốn cầu chúng ta!"
Hàn Phỉ khen ngợi liếc hắn một cái, nói: "Đúng, không sai. Chúng ta chờ hưởng mỹ vị là tốt rồi."
Hai người nghe vậy, tâm tình cũng vui vẻ trở lại, không có ai thích gặm mãi lương khô nha, có thể hưởng một bữa ăn dân dã mỹ vị cũng là rất tốt.
Mà giờ khắc này, Lưu Tam Pháo đang khổ cực chuẩn bị đồ ăn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ nhưng lại không thể không làm, hắn cảm giác ban đầu mình tuyệt đối là đã bị mù, làm sao lại nghĩ rằng ba người này dễ hạ thủ đây!
Đúng là gặp quỷ rồi!
Người phụ nữ kia tuyệt đối là ma quỷ! Ma quỷ!
Lưu Tam Pháo vừa nghĩ linh tinh, vừa ra sức xử lý con mồi, bắt đầu chuẩn bị vài món ăn dân dã, hắn cảm thấy lòng mình có chút bi thương, giống như một tên khuân vác chịu khó nhẫn nhục vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.