Đối với việc trong đội ngũ có thêm một người có hình thể to lớn, Hàn Phỉ không có chút nào không thích, ngược lại là vô cùng yêu thích, thỉnh thoảng lại ngắm hắn vài lần, lại nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, có chút hoài niệm những tháng ngày nhìn từ trên xuống không thấy mũi chân đâu. Đó cũng có thể coi là khoảng thời gian vui vẻ ít ỏi của nàng.
Đi không bao lâu, liền dừng lại nghỉ ngơi một hồi, dọc đường đi trừ Tam Bàn ra, bọn họ cũng không đụng phải những người khác.
"Vùng rừng rậm này là hậu hoa viên của Minh Quốc, diện tích rất lớn, bình thường cũng sẽ có người của hoàng thất tới đây đi săn, vì thế bên trong vẫn còn ít mãnh thú quý trọng, có điều chúng đều ở tận sâu trong rừng rậm, chỉ cần chúng ta không đi vào cũng sẽ không gặp nguy hiểm." Tam Bàn xem như giải thích nói.
Hàn Phỉ quay đầu lại, hỏi: "Ngươi rất hiểu biết nơi này?"
Tam Bàn nhìn một vòng, rầu rĩ không vui nói: "Cứ coi như thế đi."
Ngữ khí như vậy rõ ràng là có ẩn tình, Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, cũng không truy vấn tiếp, mà lấy ra bình nước uống một ngụm.
Tên mập nhịn không được, nói: "Ngươi không hỏi vì sao ta lại hiểu biết như vậy à?"
Hàn Phỉ vô cùng hiểu ý nói: "Ta biết ngươi nhất định là có nỗi khổ tâm khó có thể mở miệng, vì thế ta không hỏi thì tốt hơn."
Tam Bàn quả thực đã muốn rống lên một câu, không, ngươi mau mau hỏi đi, ta khẩn cầu ngươi mau mau hỏi đi!
Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919458/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.