Chương trước
Chương sau
Cứ như vậy nhảy ra hai nữ tử tương đối có sức hấp dẫn, nhưng đoàn người chỉ coi Mộc Miểu Miểu là người dự thi, dù sao sợi dây lụa trên mặt Hàn Phỉ kia cũng đủ để nhìn ra đây là một người mù, một người mù làm sao có thể hiểu y thuật đây?
Hàn Phỉ vốn cũng không có ý định muốn tham gia thi đấu, nhưng đến mở mang hiểu biết tựa hồ cũng không tệ lắm.
Đội ngũ chậm rãi tiến lên, may mà hiệu suất làm việc của người phụ trách đăng ký báo danh cũng rất nhanh, mà đội ngũ lại ngay ngắn trật tự, vì thế ngược lại là không phải chờ đợi quá lâu cũng sắp đến phiên bọn họ, phía trước mấy người thì là bắt đầu nhỏ giọng đàm luận.
"Nghe nói ngày mai sẽ hết hạn báo danh, sau lễ khai mạc Minh Quốc Hoàng Đế sẽ xuất hiện."
"Ha, chúng ta cũng biết cuộc so tài này chính là do Minh Quốc cùng với Trung Thảo Đường tổ chức, Hoàng Đế Minh Quốc xuất hiện cũng không kỳ quái."
"Cũng phải, Hoàng Không Hoàng Đế, chúng ta cũng không thèm để ý, nhưng ta thật muốn gặp Đằng Mộc đại sư a!"
"Đại sư cũng sẽ xuất hiện sao?"
"Đây là tự nhiên, ta không phải vì muốn trở thành đệ tử của Đại sư mà tụ tập ở đây sao?"
"Thật không biết xấu hổ, nhiều cao thủ như vậy, nhiều đại phu nhất lưu như vậy, làm sao ngươi biết mình sẽ xếp hạng nhất đây?"
"Thế nào, còn không cho người ta tưởng tượng một chút sao?"
"Nhanh nhanh lên đi, ta cũng không dám ảo tưởng vị trí đệ tử kia, nghe nói chỉ cần dự thi là đều có cơ hội thu được chứng thực đẳng cấp của hiệp hội, hắc hắc, ta đã sớm muốn đi chứng thực một hồi, nhất là lúc nhiều cao thủ tụ hội như vậy, đây chính là chuyện vô cùng có thể diện a!"
"Haha a, tốt tốt, đến chúng ta rồi, nhanh đi báo danh trước đã."
Khi nghe thấy lời hai người kia nói, Hàn Phỉ có chút đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rốt cục, cũng đến phiên Mộc Miểu Miểu. Sau khi người phụ trách đăng ký nhìn thấy là một người phụ nữ dự thi chỉ liếc thêm một cái, cũng không quá kinh hãi, dù sao Nữ Y sư đã càng ngày càng nhiều, hiện tại nhìn thấy cũng chẳng có gì lạ, mấy hôm nay cũng đã có mấy Nữ Y sư đến báo danh.
Nói đến báo danh, chẳng qua chỉ là ghi tên cùng một ít tư liệu cơ bản thôi, tương đối thư giãn, mà sau khi báo danh thành công sẽ được nhận một cái mộc bài, phía trên dùng công nghệ đặc thù để chế tác đồ án, không thể làm giả hay trùng lặp, mà đây mới là thứ trọng yếu nhất.
Sau khi Mộc Miểu Miểu lấy được mộc bài liền có chút kích động, nâng lên nhìn kỹ, mà lúc này, Hàn Phỉ đứng ở phía sau cũng lên tiếng.

"Báo danh."
Mộc Miểu Miểu lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng quay đầu lại, nàng cho rằng Hàn cô nương sẽ không tham gia, không nghĩ tới Hàn cô nương lại bất chợt thay đổi chú ý, lựa chọn cùng dự thi, đây là một tin tức cực kì tốt đối với Mộc Miểu Miểu.
Người đeo mặt nạ sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, sau đó cúi đầu, giống như sẽ không hề có bất kì sự phản đối nào đối với quyết định của nàng.
Ngược lại là người phụ trách đăng ký tử tế liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, sau khi xác định nàng là một người mù liền lộ ra vẻ xem thường, nói: "Đây là cuộc thi rất nghiêm ngặt, người không có quan hệ thì đừng tham gia trò vui, người kế tiếp."
Hàn Phỉ bị đối xử vô lễ như vậy cũng không tức giận chút nào, mà vừa cười vừa nói: "Ta nhớ rằng trong quy định dự thi không hề nói người mù không được tham gia đi."
Người kia lập tức tiếp một câu: "Đó là bởi vì cũng không có người mù nào không biết tự lượng sức mình chạy tới dự thi."
Mộc Miểu Miểu bị thái độ của hắn làm cho kinh ngạc, nghĩ đến những thủ đoạn nghịch thiên của Hàn cô nương, nhất thời cảm thấy không phục, nói: "Ai, ngươi người này, tại sao có thể có thái độ như vậy, quy định dự thi không hạn chế số người, đã viết rõ rõ ràng ràng! Ngươi có tư cách gì mà không cho phép người khác tham gia!"
Thanh âm của Mộc Miểu Miểu có chút không khống chế, hơi lớn tiếng một chút, lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám người bên cạnh, đã có không ít người nhìn sang, người phụ trách đăng ký kia hiển nhiên cũng chưa từng nhìn thấy nữ nhân có khí thế bá đạo đến thế.
Bởi vị mất đi phụ thân, Mộc Miểu Miểu một mực ẩn nhẫn, trên mặt dù miễn cưỡng vui cười nhưng chỉ cần một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũng đủ để nổ tung, Hàn Phỉ tự nhiên là biết rõ tâm lý nàng đã bùng nổ, lập tức đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng ấy, nói: "Không có chuyện gì, bình tĩnh đi."
Mộc Miểu Miểu cắn chặt môi dưới, nhìn ánh mắt của những người chung quanh, cũng biết vừa rồi bản thân thật sự có chút lớn tiếng, miễn cưỡng tỉnh táo lại chút, nói: "Thật xin lỗi, ta chẳng qua là cảm thấy ngươi lợi hại như vậy, không nên mất đi cơ hội dự thi lần này."
Hàn Phỉ cười cười không nói gì. Mà người đeo mặt nạ, chỉ thoáng nắm chặt cổ tạy nàng.
Lúc này, một người có vẻ là quản sự đi tới, người phụ trách đăng ký lập tức đứng lên cung kính nói: "Trịnh quản sự, sao ngài lại tới đây?"
Trịnh quản sự vung vung tay, ra hiệu hắn không cần nói chuyện, quay về Hàn Phỉ nói: "Vị cô nương này cũng muốn ghi danh dự thi sao?"
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Đúng."
Trịnh quản sự tự mình cầm lên cây bút trên mặt bàn, nói: "Cô nương muốn tham gia tất nhiên là có thể, giải đấu y sư hoan nghênh bất kỳ đại phu nào có tiềm lực đến dự thi, nhưng tiểu nhân cũng xin khuyên cô nương một câu, sự tàn khốc của cuộc so tài này vượt quá sự tưởng tượng của ngươi, mắt của cô nương lại có bệnh, sợ là rất khó ứng phó."
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Ta biết rõ, nhưng ta cũng sẽ không sợ hãi."

Trịnh quản sự cũng không dài dòng nữa, nhấc bút lên, nói: "Xin hỏi tính danh của cô nương."
Hàn Phỉ bình tĩnh nói ra một cái tên.
"Huyễn Vũ."
Mộc Miểu Miểu trợn mắt lên, nhưng vẫn giữ yên lặng.
Trịnh quản sự viết xuống hai chữ Huyễn Vũ, đồng thời đưa cho Hàn Phỉ một khối thẻ bài, nói: "Ngày mai chính là lễ khai mạc, cô nương giữ lệnh bài cẩn thận, không thể thất lạc."
Hàn Phỉ chuẩn xác không chút sai sót tiếp nhận, Trịnh quản sự bởi vậy cũng nhìn nàng nhiều thêm một chút, trong lòng cảm thán, ngược lại là một người mù có cảm giác nhạy bén.
Hàn Phỉ cầm thẻ bài, nói: "Đa tạ."
Sau đó liền xoay người, người đeo mặt nạ cùng Mộc Miểu Miểu đồng thời theo sau, ba người cùng rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, đoàn người cũng tự động tản ra, có mấy người nhận ra Trịnh quản sự là ai, đây chính là lãnh sự cao cấp của Trung Thảo Đường, đồng thời cũng là người phụ trách sơ cấp của giải đấu y sư lần này.
"Trịnh quản sự, nữ tử kia bị mù, làm sao còn có thể tham đấu?" Người phụ trách đăng ký thật sự không nhịn được, mở miệng dò hỏi.
Trịnh quản sự thu lại nự cười lễ phép vừa rồi, trở nên lạnh lùng, nói: "Ngươi có biết tại sao ta là quản sự, mà ngươi vẫn còn là một tên tạp dịch không?"
Người kia lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, nói: "Vậy đương nhiên là bởi vì năng lực cao cường của Trịnh quản sự, rất được cấp trên yêu thích, mà tài năng của ngài cũng vô cùng xuất chúng."
Trịnh quản sự rên một tiếng, nói: "Đó là bởi vì ngươi ngu xuẩn, nhất định đời này ngươi sẽ mãi chỉ là một tên tạp dịch thôi."
Người kia bị Trịnh quản sự công khai mắng một trận như thế cũng không dám nói lời nào.
Thấy hắn tựa hồ còn không rõ, Trịnh quản sự chỉ hận không thể mài sắt thành kim nói: "Người mua kia không đáng sợ, nhưng ngươi không nhìn thấy nam nhân đứng sau lưng nàng ta sao?"
"Người đeo mặt nạ kia?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.