Chương trước
Chương sau
Người bị quăng ra ngoài kia chính là cha của Mộc Miểu Miểu, Mộc Thủ Tín.
"Cha!"
Mộc Miểu Miểu vừa rít gào vừa muốn chạy qua đỡ cha nàng lên, lại bị Hàn Phỉ dùng lực kéo lại: "Ngươi điên à! Đừng đi qua!"
Mộc Miểu Miểu muốn giãy ra, gào lên: "Các người làm gì thế! Đó là ta cha! Đó là ta cha a!"
Hàn Phỉ mạnh mẽ cau mày, dù cho không nhìn thấy, nhưng nàng đã ngửi thấy cả gian phòng đầy mùi hư thối, đó là loại mùi vị rất quen thuộc, làm người căm ghét. Hàn Phỉ thật sự không muốn nhớ lại thứ mùi vị kia. Trong lòng, cũng chìm xuống.
Mộc Thủ Tín nằm trên đất giống như không còn chút sức sống nào nữa, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Mộc Miểu Miểu khí lực rất lớn, Hàn Phỉ sắp kéo không được nàng liền tức giận: "Đứng lại cho ta! Ngươi nhìn cho kĩ đó có còn là ngươi cha không!"
Mộc Miểu Miểu sửng sốt, dừng lại động tác, chậm rãi nhìn về phía thân ảnh nằm úp sấp trên đất kia, không lâu sau, nàng đã nhìn thấy thân ảnh kia động đậy mấy lần, giống như bị co giật vậy, cả người đều run lên từng cơn, sau đó tứ chi vặn vẹo như con rối gỗ một lần nữa đứng lên.
Mộc Miểu Miểu lại thét lên kinh hãi, gắt gao che miệng, hai mắt đều là hoảng sợ. Chỉ thấy, Mộc Thủ Tín một lần nữa đứng lên đã không còn là Mộc Thủ Tín trước kia nữa, gương mặt trắng bệch như đã chết, mang theo tơ máu không bình thường, trong mắt gần như toàn là tròng trắng, con ngươi cũng co lại thành một điểm, nhe răng nhếch miệng, căn bản không khép miệng được, nước miếng cũng theo đó chảy xuống làm cổ áo ướt nhẹp một mảng. Càng khiến người ta sợ hãi là, từ trong miệng Mộc Thủ Tín còn phát sinh từng tiếng gào thét giống như dã thú.
"Cha, cha, cha người làm sao vậy, cha.."
Người đeo mặt nạ cơ hồ là trong nháy mắt liền đứng ngăn trước mặt Hàn Phỉ cùng Mộc Miểu Miểu, gương mặt giấu dưới mặt nạ còn mang theo một vệt ngạc nhiên cùng suy nghĩ sâu sắc.
Hàn Phỉ không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Mộc Thủ Tín, nhưng điều này không trở ngại nàng cảm nhận được một luồng cảm giác quái dị cùng nguy hiểm trong không khí, nàng biết rõ Vô Ảnh đã đứng trước mặt nàng, đối diện với nguy hiểm, tựa hồ ngay từ đầu, bên người nàng đã có thêm một phòng tuyến an toàn. Cảm giác an lòng lại không thể ức chế mà lan tràn trong lòng.
Hàn Phỉ miễn cưỡng điều chỉnh sắc mặt, nói: "Vô Ảnh, khống chế hắn lại, nhớ kỹ, đừng gϊếŧ hắn."
Khi nghe thấy câu nói này, trái tim Mộc Miểu Miểu rung lên từng cơn, nàng mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Hàn cô nương, cha ta, cha ta đến cùng là bị làm sao?"
Hàn Phỉ không nói gì, chỉ kéo Mộc Miểu Miểu ra ngoài, để gian phòng lại cho một mình Vô Ảnh, sợ hai người nàng sẽ làm Vô Ảnh vướng tay vướng chân.
"Miêu tả dáng vẻ vừa rồi của cha ngươi cho ta một chút."
"Cha ta, ông ấy.." Mộc Miểu Miểu sợ đến nỗi ăn nói có chút không rõ.

Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là nói: "Có phải nhìn rất dữ tợn khủng bố, nhe răng nhếch miệng hay không?"
Mộc Miểu Miểu liều mạng gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, đây căn bản cũng không phải dáng vẻ của phụ thân!"
Trong lòng Hàn Phỉ đã có suy đoán, nói: "Suy nghĩ kỹ cho ta, nghĩ cho thật cẩn thận, cha ngươi từ sau khi trở lại đã làm chuyện gì, còn nữa, hắn có từng đề cập quá chuyện gì không?"
Thanh âm của Hàn Phỉ mang theo ngữ khí mệnh lệnh, Mộc Miểu Miểu lập tức liền trấn định lại, liều mạng nghĩ đến những chi tiết bị nàng lãng quên.
"Cha sau khi trở về, căn bản không hề làm gì, người, người nói trên chiến trường quá nguy hiểm, chết rất nhiều người, còn nói nếu như không phải là thân thủ của người không thoái hóa, e là cũng không về được, tuyệt đối không phải chỉ bị thương mà thôi.."
Hàn Phỉ lập tức ngắt lời, nói: "Bị thương?"
"Đúng, cha đã nói tay cánh tay bị thương, nhưng cha cũng nói chỉ là vết thương nhỏ, cũng không mời đại phu tới xem một chút, không lâu sau người liền bắt đầu hôn mê bất tỉnh."
Hàn Phỉ mơ hồ hiểu ra gì đó, mà lúc này, động tĩnh trong lòng cũng dừng lại, nghĩ đến là Vô Ảnh đã giải quyết xong, Hàn Phỉ quay người lại tiến gian phòng, nói: "Xử lý tốt rồi?"
Người đeo mặt nạ đã trói người gọn gàng chặt chẽ, nói: "Ừm."
Giờ khắc này, Mộc Thủ Tín bị trói thành cái bánh chưng còn không hết hi vọng hướng về phía bọn họ nhe răng nhếch miệng, thần tình kia giống như là hận không thể xé một miếng thịt trên người họ xuống được.
Hàn Phỉ quay về Mộc Miểu Miểu nói: "Nhanh, gọi Man Diệp tới cho ta."
"Gia Chủ đại nhân?"
"Đúng, lập tức."
Mộc Miểu Miểu cho dù vô cùng lo lắng cho cha mình, nhưng vẫn nghe lời xoay người chạy đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người Hàn Phỉ cùng với Mộc Thủ Tín bị điên.
Hàn Phỉ đi vào, cảm thấy khí tức hư thối càng đậm đặc, nàng cau mày nói: "Lôi cánh tay hắn ra, tốt nhất là đừng trực tiếp chạm vào, ngươi dung khăn tay phủ lên."
Người đeo mặt nạ nhất nhất nghe theo, khi hắn gỡ bỏ cánh tay Mộc Thủ Tín, chính hắn cũng phải sửng sốt.

Hàn Phỉ chờ nửa ngày không thấy hắn nói gì, liền hỏi: "Làm sao thế?"
Người đeo mặt nạ trầm mặc một hồi, nói: "Hư thối, vết thương hiện ra màu đen, sinh mủ, lộ rõ xương."
Hàn Phỉ hé miệng, nói: "Quả nhiên.."
Người đeo mặt nạ phun ra một câu: "Là đối phương hạ độc."
Sắc mặt Hàn Phỉ nghiêm trọng, nói: "Đúng, ta vốn nên biết rõ, Hàn Yên sẽ không cứ như vậy mà giảng hòa, chuyện này có chút vướng tay chân."
Người đeo mặt nạ lùi lại vài bước, dùng khăn sạch sẽ lau chùi tay mình, nói: "Chúng ta nên làm như thế nào?"
Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Độc này tuyệt đối không đơn giản, chúng ta gặp phiền phức rồi."
Sắc trời dần tối lại, dân chúng vốn chuẩn bị nghỉ ngơi lại bị một tiếng kèn lệnh khẩn cấp tập hợp đến một khu đất trống, mà gương mặt Man Diệp lại vô cùng lạnh lùng, nói: "Chư vị, hiện tại ta phải tuyên bố một tin tức rất nghiêm trọng, chỉ cần trong nhà xuất hiện người bị thương hôn mê bất tỉnh, cả người phát tán ra mùi vị hư thối, cùng với thần chí không rõ ràng, lập tức phải đưa đến doanh trướng, nhớ kỹ, không cho phép có bất kỳ sơ sót nào, cũng không được giấu giếm!"
Tin tức thình lình xảy ra này khiến dân chúng dồn dập suy đoán.
Man Diệp lại nói: "Tình hình bệnh dịch truyền vào trong thành, ở giai đoạn đầu còn có thể có khả năng cứu trị, một khi ẩn giấu không báo, bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất, tính mạng khó bảo toàn, còn sẽ liên lụy người nhà! Nhớ kỹ! Nhất định phải đưa đến doanh trướng!"
Nghe thấy hai chữ 'bệnh dịch', các bách tính cũng hoảng sợ, bọn họ sợ nhất cái gì? Sợ nhất là ôn dịch! Loại tai nạn đáng sợ này sẽ cướp đoạt vô số mạng người.
Ngay sau đó có người kinh hoảng mở miệng: "Gia chủ, ta, bệnh trạng của cha ta chính là như vậy!"
"Còn nhi tử của ta! Hắn, trên người hắn có mùi khó ngửi!"
"Đại Đầu cách vách cũng hôn mê mãi không tỉnh, chuyện này, chuyện này làm sao bây giờ!"
Thanh âm nối tiếp vang lên khiến Hàn Phỉ vẫn đứng ở trong góc nhỏ sắc mặt vô cùng kém, số người này, tựa hồ không ít.
Tâm tình Man Diệp cũng khủng khiếp, hắn cũng đã nhìn thấy bộ dáng của Mộc Thủ Tín, căn bản là không còn giống như con người, một khi phân nửa người trong thành biến thành quái vật như vậy, thì chiến thắng không dễ dàng mới đoạt được này có ích lợi gì!
Lũ người bịt mặt đáng chết! Quả thực chính là táng tận lương tâm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.