Chương trước
Chương sau
Man Diệp cảm thấy không hiểu ra sao lại xuất hiện người bịt mặt, nhưng chuyện này vào trong tai Hàn Phỉ, lại không đơn giản như vậy.
Lúc này, Man Diệp còn tức giận bất bình thêm một câu: "Trình độ cơ quan những người này phỏng chế rất cao! Có thể nói là phục chế đến tám, chín phần mười, so với chân phẩm của chúng ta cũng không kém là bao, càng mấu chốt là nhân số đối phương đông đảo, còn am hiểu trận pháp tiến hành đánh vào nhược điểm, lúc này mới làm Cơ Quan Thành chúng ta suýt chút nữa bị đánh hạ thành môn!"
Hàn Phỉ nghe xong rơi vào trầm mặc. Cơ quan thuật của Cơ Quan Thành, không, nói đúng hơn, là Cơ quan thuật của Man Bang quân có thể nói là cực kỳ phức tạp cùng tinh xảo, muốn phỏng chế theo cũng không đơn giản như vậy.
Vào ngàn năm trước, cũng không phải là không có người muốn mô phỏng theo, nhưng đều thất bại, vật Man Bang quân chế tạo đều ẩn giấu một cơ quan, nếu như là người không biết mà đụng vào, cơ quan liền sẽ tự mình tan rã, cũng không thể chắp vá lại nữa, mà điểm này cũng là tiền đề bảo đảm Cơ Quan Thuật không bị lộ ra ngoài, vì thế ngàn năm trước mới có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi như vậy. Nhưng hiện tại, Man Diệp lại nói, có người bắt chước ra được, vậy cũng chỉ có thể nói rõ, đối phương quá am hiểu. Am hiểu không chỉ là Cơ Quan Thuật hiện tại, mà còn cả ngàn năm trước.
Suy đoán này khiến trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, tâm ý vốn có chút thả lỏng đều biến mất sạch sành sanh, nàng đã quá trì hoãn, cũng quá tin tưởng bản thân, nàng đã quên, tổng hệ thống thậm chí ngay cả tồn tại của Đào Bảo cũng có thể xóa bỏ, làm sao có thể không chuẩn bị cái gì được.
Hàn Phỉ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, tỉnh táo lại, ngay lúc nàng muốn nói chuyện, một thanh âm hoảng loạn truyền đến.
"Gia chủ! Gia chủ! Không hay rồi!"
Man Diệp có chút tức giận: "Gia chủ của ngươi chút chuyện cũng không có! Nói năng cho cẩn thận!"
Gã sai vặt chạy kia thở không ra hơi, nỗ lực nói rõ ràng: "Gia chủ! Bên ngoài thành, bên ngoài thành có một đám người tụ tập a!"
Sắc mặt Man Diệp lập tức thay đổi, còn chưa kịp hỏi tỉ mỉ, chỉ nghe thấy phía chân trời truyền đến tiếng kèn lệnh, đó là kèn lệnh báo khi có địch tấn công, mà thanh âm này, ba tháng trước đã từng vang lên một lần, lần đó, hắn mất đi phụ thân và đại ca.
Man Diệp mạnh mẽ nắm chặt tay, quay đầu về phía Hàn Phỉ nói: "Các ngươi ở lại đây, đừng đi loạn!"
Nói xong, cũng không chờ Hàn Phỉ đáp lại, liền sải bước rời khỏi phòng. Đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn thân là gia chủ, tất yếu là phải đi đầu, mà phía sau, chính là toàn bộ Cơ Quan Thành.
Tiếng kèn lệnh thổi lên dồn dập, người trong thành cũng mau chóng ngừng việc trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía thành môn, sắc mặt mỗi người cũng bao phủ một tầng sợ hãi. Ba tháng trước địch tấn công làm bọn họ tổn thất thảm trọng, thật vất vả trải qua 3 tháng mới có thể khôi phục một ít nguyên khí, hiện tại địch lại tấn công một lần nữa, lần này, bọn họ còn thủ được không?
Dân chúng bắt đầu thu thập gia sản, nhưng cũng không trốn ở trong nhà, bọn họ biết rõ, một khi thành môn bị công phá, vô luận là trốn đến đâu cũng không thể làm nên chuyện gì, còn không bằng lấy vũ khí, ra sức một kích. Cơ Quan Thành còn một cư dân cuối cùng cũng phải thủ vững.
Từng người trong đội hộ vệ biểu hiện căng thẳng đi tới trên cửa thành, trong tay còn cầm vũ khí đủ loại kiểu dáng, bước chân nhất trí.

Man Diệp không biết từ lúc nào đã đổi một thân nhuyễn giáp, tóc đen cột lên, nhìn qua ngược lại không còn bóng dáng của vị công tử phong lưu lúc trước, nhiều hơn sự vững vàng. Hắn xuất hiện khiến đội Hộ Vệ Quân như được uống thuốc trợ tim, tất cả mọi người đứng ở cương vị của mình, từ trên tường thành nhìn xuống đám người bịt mặt lít nha lít nhít bên dưới, nhưng, càng làm bọn hắn cảm thấy kinh hồn bạt vía là, vũ khí trong tay những người kia, giống như đúc bọn hắn!
Thời khắc này, tất cả mọi người đều có dự cảm không tốt.
Man Diệp đứng ở vị trí chủ thành, cúi đầu nhìn đám người bịt mặt phía dưới, không tự chủ được thở dài một hơi, đây có lẽ là trận chiến gian nan nhất hắn từng gặp đi, nhưng, hắn sẽ không sợ hãi.
Trong phòng, Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ cũng không nói gì, Hàn Phỉ đang trầm tư đôi mắt mình hiện tại chẳng qua là chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh mà thôi, trình độ như thế căn bản không thể làm ra chuyện gì quá mức tinh tế, tỷ như, chỉ huy chiến đấu.
Hàn Phỉ mở miệng, nói: "Vô Ảnh, những gì ngươi từng nói còn giữ lời không?"
Người đeo mặt nạ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Phỉ, khàn khàn nói: "Còn."
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Vậy ta liền yêu cầu ngươi."
"Cái gì?"
"Trở thành đôi mắt cho ta."
Ánh mắt người đeo mặt nạ lập tức chìm xuống, một lúc lâu sau, mới chậm rãi đột xuất một chữ: "Được."
Từ lúc tiếng kèn lệnh vang lên, yến hội cũng đã tan cuộc, tất cả mọi người thối lui, vẻ mặt vội vã, nhưng Mộc Miểu Miểu còn vẫn kiên trì nguyên tại chỗ chờ đợi Hàn Phỉ, khi nàng nhìn thấy thân ảnh Hàn Phỉ, lập tức chạy tới, nói: "Hàn cô nương, ngài rốt cục xuất hiện!"
Hàn Phỉ nghe thấy giọng nói của Mộc Miểu Miểu liền kinh ngạc một hồi, không nghĩ tới nàng ta vẫn còn ở lại chỗ này chờ đợi nàng, đúng là một cô nương thành thật.
"Mộc cô nương, kho tàng của Cơ Quan Thành ở chỗ nào?"
Vấn đề Hàn Phỉ hỏi trực tiếp khiến Mộc Miểu Miểu nghẹn lời, nói: "Cái gì? Kho tàng?"
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Ngươi không biết sao?"
Mộc Miểu Miểu lắc đầu một cái, nói: "Ta không rõ, nhưng Cơ Quan Thành không có kho tàng như vậy tồn tại."

Hàn Phỉ trầm tư một hồi.
Đúng như tên gọi, bên trong kho tàng có thể chứa cơ quan cùng vũ khí cao cấp nhất của Cơ Quan Thành, bình thường sẽ không vận dụng, cũng sẽ ẩn giấu đi.
Ấn theo kí ức của Hàn Phỉ, trong đó còn đặt một ít đồ vật của nàng, một ít thứ phi thường thực dụng, nhưng, làm sao lại không tồn tại được chứ? Không, không đúng, tư duy của nàng không thể dừng lại ở ngàn năm trước, thời gian biến mất, nhật nguyệt luân chuyển, năm tháng dài đằng đẵng như thế qua đi, kho tàng hẳn đã bị hậu thế của Man Bang quân quên đi mất, nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất mới đúng..
Hàn Phỉ đột nhiên hỏi: "Vậy ngươi có biết lăng mộ của gia chủ đời trước ở nơi nào không?"
Mộc Miểu Miểu dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Hàn Phỉ, nói: "Hàn cô nương, ngài hỏi cái này làm gì?"
"Nói cho ta biết."
Mộc Miểu Miểu do dự một chút, nói: "Ở khu mộ sau thành."
"Đi, dẫn đường."
"Hàn cô nương ngài đi đến đó làm gì, chúng ta bây giờ phải tránh đi một chút, ta mang hai người về Mộc phủ, hiện tại quá nguy hiểm!"
Hàn Phỉ quay đầu lại nói: "Nguy hiểm, từ lúc bắt đầu đã tồn tại, nếu thành môn bị phá, ngươi cho rằng chỉ trốn ở trong nhà liền có thể tránh thoát một kiếp sao?"
Mộc Miểu Miểu nói không ra lời.
"Đi."
Mộc Miểu Miểu khẽ cắn răng, quyết định mang theo Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ đi mộ khu, dù cho quyết định này khó tin cỡ nào. Lúc ba người vội vã chạy tới mộ khu, thủ vệ phụ trách trông coi mộ khu cũng đã đi tới trên cửa thành từ lâu, tất cả thế lực thủ vệ đều đã bị điều động, toàn bộ mộ khu đều trống rỗng.
Mộc Miểu Miểu thậm chí cảm thấy có chút âm u, nàng nuốt nước miếng, nói: "Hàn cô nương, ngài, ngài muốn làm gì?"
Hàn Phỉ câu lên nụ cười nhạt, nói: "Trộm mộ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.