Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ quay đầu nhìn về phía Tiểu đầu lĩnh, nói: "Ngươi xem, không sai đi, chúng ta là bằng hữu, vì thế ngươi hiểu nhầm rồi."
Tiểu Đầu Lĩnh rõ ràng không tin, nói: "Hàn cô nương, chuyện này.."
Ánh mắt Tiểu Đầu Lĩnh nhìn bốn phía tàn tạ xung quanh.
Hàn Phỉ lộ ra biểu hiện hiểu rõ, nói: "Ờ.. Ngươi cảm thấy khung cảnh này quá khoa trương đúng không? Không có chuyện gì, không cần ngạc nhiên, đây chẳng qua là ta và các bằng hữu luận bàn với nhau chút thôi, ngươi cũng biết, cả ngày không vận động thì cả người đều không thoải mái, vì thế đây chỉ là đùa giỡn thôi!"
Tiểu Đầu Lĩnh suýt chút nữa ức đến thổ huyết, cái gì mà một ngày không vận động thì cả người đều không thoải mái, cái gì mà đùa giỡn chứ hả? Nhìn mặt đất nằm đầy người đều đang kêu rên, đây còn là đùa giỡn à! Nhưng Hàn Phỉ đã nói như vậy, Tiểu Đầu Lĩnh cũng không có cách nào, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng mệnh lệnh của Hoàng Thượng, tất cả lấy ý tứ của Hàn cô nương làm chuẩn tắc, không được phép làm ra bất kỳ chuyện gì khiến Hàn cô nương không vui, vì thế dù cho Hàn Phỉ nói đen thành trắng, hắn cũng không có bất kỳ cách gì.
Trong lòng Mộc Miểu Miểu rất cảm động, nàng cũng nhìn ra ý tứ của Hàn Phỉ, nữ nhân này muốn bảo vệ bọn họ, sau khi bị họ vây đánh còn rộng lượng không tính toán. Mộc Miểu Miểu quả thực cảm động đến phát khóc, trong lòng càng lúc càng hổ thẹn, cũng tự nhủ, nàng nhất định phải báo đáp ân tình này!
Hàn Phỉ thấy ánh mắt chần chờ của Tiểu Đầu Lĩnh, trong lòng hiểu rõ, nhất định là Tiểu Bạch hạ lệnh đi, trong lòng càng trắng trợn không kiêng dè, nói: "Các ngươi trở lại đi, ta không cần bảo hộ, các bằng hữu của ta có thể bảo hộ ta, đúng không? Bọn họ đến từ Cơ Quan Thành!"
Mộc Miểu Miểu lập tức tiếp câu: "Đúng đúng đúng, chúng ta là người Cơ Quan Thành, Hàn cô nương là bằng hữu của chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ bảo hộ Hàn cô nương!"
Mộc Miểu Miểu vừa nói vừa giật nhẹ Tư Đồ Linh vẫn còn đang sửng sốt bên cạnh, nàng ta cũng tỉnh táo lại, dù trong lòng không cam tâm tình nguyện nhưng cũng tự hiểu rõ nhẹ nặng, vì thế không thể làm gì khác hơn là nói: "Chúng ta là bằng hữu."
Năm chữ này cơ hồ là Tư Đồ Linh cắn răng cắn lợi nói, nàng ta chưa từng nếm qua khuất nhục như thế.
Thấy khẩu cung đã nhất trí, Tiểu Đầu Lĩnh cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nếu đều là bằng hữu của Hàn cô nương, vậy thì ta cũng không tiện nói gì, hi vọng lần sau, lúc Hàn cô nương cùng các bằng hữu luận bàn, 'ra tay' có thể nhẹ chút, động tĩnh này thực là có chút lớn."
Hàn Phỉ một lời đáp ứng luôn: "Tốt tốt, lần sau chúng ta sẽ nhớ kỹ, các ngươi nhất định rất bận, không cần hộ tống ta đâu, ta vừa vặn muốn đi Cơ Quan Thành một chuyến, nơi đó rất an toàn."
Tiểu Đầu Lĩnh sáng suốt không tranh luận với Hàn Phỉ nhất định phải đi cùng, hắn chỉ là thu binh, lúc rời đi còn quay về phía Hàn Phỉ nói: "Hàn cô nương đi đường cẩn thận."
Hàn Phỉ cười híp mắt đáp lại: "Được, làm phiền các ngươi, khổ cực, khổ cực!"

Tiểu Đầu Lĩnh gật đầu, trước lúc rời đi còn để lại bạc đặt ở trên quầy, hiển nhiên là đưa cho chưởng quỹ khách sạn bồi thường do bị mấy người Hàn Phỉ đập phá. Mãi đến tận sau khi các binh lính rời khỏi, bầu không khí vốn căng thẳng mới thoáng hòa hoãn lại, mà chưởng quỹ trốn bên dưới quầy hàng lúc này mới thò đầu lên, ngó ngó xung quanh, đưa tay lấy số bạc đặt trên quầy hàng đi, sau đó lại trốn xuống dưới.
Hàn Phỉ nhìn thấy tình cảnh này có chút dở khóc dở cười, nói: "Được rồi, nâng bọn họ dậy đi, sáng sớm đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không ngại phiền phức sao, chưởng quỹ, chuẩn bị một ít đồ ăn đi."
Chưởng quỹ trốn ở dưới quầy hàng cười khổ, vạn phần hối hận vừa nãy bản thân bị bạc làm mờ mắt, để cho tên sát tinh kia nhìn thấy! Đúng thế, trong lòng chưởng quỹ, Hàn Phỉ đã giống như Sát Tinh, là người đứng xem toàn bộ quá trình, chưởng quỹ từ trước tới nay chưa từng thấy nữ nhân nào cường hãn hung ác như thế!
Trong lúc nhất thời, trong lòng chưởng quỹ rất đau khổ, không thể làm gì khác hơn là vô cùng không tình nguyện từ phía dưới leo ra, miễn cưỡng kéo ra một vẻ mặt vui cười, nói: "Khách, khách quan, ngài, ngài muốn ăn gì?"
Hàn Phỉ nhìn thấy chưởng quỹ bị dọa đến thân thể đang phát run, trong lòng cảm giác mình có chút tội lỗi, tựa hồ chính nàng đã dọa cho người ta phát sợ.
"Tùy tiện là được, phân lượng phải đủ."
Hàn Phỉ nói xong câu đó liền nhìn về phía Mộc Miểu Miểu, Mộc Miểu Miểu sửng sốt một chút lập tức hiểu ra, vội vàng lấy túi tiền trên người ra, ném cho chưởng quỹ, nói: "Đem món nào ngon nhất lên! Không đủ thì tìm ta lấy!"
Chưởng quỹ luống cuống tay chân tiếp được túi tiền, cảm nhận được trọng lượng nặng tay, lập tức mừng đến đuôi lông mày cũng hất lên, cảm giác không tình nguyện đều hết thảy biến mất, vội vàng nói: "Vâng, vâng! Khách quan xin chờ một chút, cơm nước sẽ được đưa lên ngay!"
Sau đó chưởng quỹ lập tức chỉ huy bọn tiểu nhị thu dọn tàn cục, chuẩn bị cơm nước kỹ càng, thật sự đã coi nhóm Sát Tinh này thành quý nhân mà đối đãi, quả thực có tiền chính là đại gia a!
Hàn Phỉ tùy ý tìm một cái ghế còn hoàn hảo ngồi xuống, Tư Đồ Linh thật sự không nhịn được, nói: "Tại sao ngươi phải giúp chúng ta?"
Hàn Phỉ thoáng giương mắt nói: "Giúp? Ngươi hiểu nhầm rồi, ta cũng không giúp các ngươi."
Tư Đồ Linh không tin, nói: "Vậy vừa rồi tại sao ngươi.."
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Ta chỉ là không thích có người đi theo ta, vì thế tiện tay dùng các ngươi làm bia đỡ đạn thôi."

Tư Đồ Linh khẽ cắn răng, không nói lời nào, Mộc Miểu Miểu kéo nàng một hồi, ra hiệu nàng đừng nói nữa, vị Hàn cô nương trước mặt này căn bản không phải tồn tại các nàng có thể trêu chọc, vì an toàn tính mạng của họ, vẫn là không nên đắc tội.
Mộc Miểu Miểu tiến lên một bước, nói: "Hàn cô nương, tất cả mọi chuyện trước đây là lỗi của chúng ta, xin lỗi ngài, hi vọng ngài có thể không truy xét, chúng ta nguyện ý chấp thuận mọi yêu cầu của ngài!"
Hàn Phỉ nha một tiếng, nói: "Tất cả mọi yêu cầu?"
Mộc Miểu Miểu trong lòng nhảy nhót, vẫn cắn răng nói: "Đúng, chỉ cần trong khả năng của chúng ta, bất cứ giá nào cũng có thể! Đây đều là do chúng ta không đúng!"
Tư Đồ Linh muốn phản bác, nhưng lại không có cách gì để phản bác, không thể làm gì khác hơn là nuốt cơn giận này xuống.
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Vậy mang ta đi Cơ Quan Thành một chuyến."
Mộc Miểu Miểu sững sờ, nàng đã nghĩ đến việc Hàn Phỉ sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, nhưng chỉ không nghĩ tới khả năng này, muốn đi Cơ Quan Thành.
"Tại sao?" Mộc Miểu Miểu không nhịn được hỏi.
Hàn Phỉ rất tự nhiên nói: "Muốn đi tìm một cố nhân."
Tư Đồ Linh cắn răng nói: "Cơ Quan Thành còn có cố nhân của ngươi sao?"
"Đây là tất nhiên."
"Người nào?"
"À, Man Diệp nha."
Thời khắc này, cằm của Tư Đồ Linh cũng sắp rơi xuống đất. Hàn Phỉ đương nhiên biết lời mình nói ra đáng sợ cỡ nào, nàng vốn định bỏ qua, không tới Cơ Quan thành, bây giờ nghĩ lại cũng thấy không tệ. Nàng cũng không tin những binh sĩ kia thực sự sẽ nghe lời nàng mà rời đi như vậy, e là giờ khắc này còn đang chờ ở bên ngoài đi. Đã như vậy, không bằng đi đường vòng, lộ trình qua Cơ Quan Thành tựa hồ cũng là một lựa chọn tốt, hơn nữa ở Cơ Quan Thành, còn có một đội quân nàng từng sở hữu, không phải sao. Đã đến lúc nàng đi gặp thuộc hạ cũ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.