Chương trước
Chương sau
Mộc Miểu Miểu vốn còn có chút lo lắng nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ thong dong, nhẹ nhàng của Hàn Phỉ như vậy, cũng rốt cục tin tưởng, nữ nhân này tuyệt đối có lai lịch không tầm thường! Thân thủ này, thái độ thong dong bình tĩnh, cùng với vẻ mặt không có chút nào hoang mang, sợ hãi khi nghe thấy bọn họ đến từ Cơ Quan Thành, tất cả gộp chung lại một chỗ, tựa hồ biểu tượng cho cái gì đó. Lần đầu tiên Mộc Miểu Miểu bắt đầu khủng hoảng, nàng sợ hãi bởi vì thái độ không quản, không để ý của Tư Đồ Linh đã đưa tới cho họ một kẻ địch mạnh mẽ, thậm chí còn có thể vì thế mà liên lụy đến gia tộc.
Lúc hộ vệ cuối cùng ngã xuống, Tư Đồ Linh cảm giác hai chân mình có chút run rẩy, thanh âm của nàng như bị chắn ở cổ họng, khó khăn lắm mơi thốt ra được ra mấy chữ: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai.."
Đến lúc này, Tư Đồ Linh dù có ngu xuẩn thế nào, phẫn nộ thế nào đi nữa cũng nhận ra được, người có thân thủ như vậy, tuyệt đối không bình thường! Nhiều hộ vệ đến thế, thậm chí ngay cả ống tay áo của nàng ta cũng đều không thể đụng tới! Nữ nhân mặc trên người y phục mộc mạc, trên mặt còn bẩn thỉu này, rốt cuộc là người nào.
Hàn Phỉ không hề trả lời, nàng nhẹ nhàng từ trên lan can bay xuống, ánh mắt lại không nhìn về phía bọn họ, mà là nhìn về phía cửa.
"Đạp đạp đạp!" Một thanh âm đều nhịp từ bên ngoài khách sạn truyền đến.
Tư Đồ Linh cùng Mộc Miểu Miểu đồng thời theo ánh mắt Hàn Phỉ nhìn sang, hai mắt cũng trừng lớn. Chỉ thấy một đám binh sĩ biểu hiện căng thẳng xông tới, bao vây toàn bộ khách sạn, số lượng quả thực giống như một tiểu phân đội.
Tiểu Đầu Lĩnh dẫn đầu đi tới, lúc nhìn thấy Hàn Phỉ lập tức nhanh chân chạy lại, cung kính chắp tay cúi đầu nói: "Tham kiến Hàn cô nương."
Vẻ mặt Hàn Phỉ bình thản, nói: "Là Tiểu Bạch để ngươi đến?"
Tiểu đầu mục cảm thấy cái đầu hắn phát to lên, tuy hắn từng nghe nói nhũ danh của đế vương bọn họ tựa hồ gọi là Tiểu Bạch, nhưng thiên hạ này làm gì có ai dám xưng hô như vậy a! Trừ khi là ghét bỏ cái đầu trên cổ này quá nặng a! Quả nhiên a quả nhiên, vị Hàn cô nương được Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh này chính là không tầm thường.
Tiểu Đầu Lĩnh nhắm mắt nói: "Hoàng Thượng lệnh cho thần đưa Hàn cô nương đến biên cảnh an toàn. Chúng thần tới chậm, còn mong Hàn cô nương không trách cứ."
Hàn Phỉ 'ờ' một tiếng, nói: "Không cần."
Nói thật, Hàn Phỉ biết việc mình còn lưu ở Vân Hỏa tuyệt đối là không thể gạt được Tiểu Bạch, nàng cũng đã đoán Tiểu Bạch sẽ phái người đến ngăn cản nàng, nhưng tựa hồ Tiểu Bạch đã tỉnh ngộ? Là phái người đến hộ tống nàng, mà không phải ngăn cản.
Tiểu Đầu Lĩnh bị Hàn Phỉ cự tuyệt nhanh chóng như thế cũng không hoảng loạn, trấn định nói: "Hàn cô nương yên tâm, chúng thần tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu hướng đi của Hàn cô nương, đoạn đường này lộ trình xa xôi, cũng không an toàn, Hàn cô nương một thân một mình sợ là không an toàn."
Khi nghe thấy câu nói này, Tư Đồ Linh khó chịu như nuốt phải một con ruồi vậy. Không an toàn? Nữ nhân này còn có thể không an toàn sao? Nhìn chỗ này khắp nơi bừa bộn đi, nhìn trên mặt đất vẫn còn một đống người đang gào lên đau đớn kia kìa, lại nhìn dáng vẻ hoàn hảo không chút tổn hại nào của nữ nhân này đi! Cái này mà không gọi là an toàn, thì còn tính là cái gì! Tiểu đầu lĩnh này sợ là mắt bị mù rồi!

Tiểu đầu lĩnh đương nhiên không mù, hắn nhìn xuống đám người đang rêи ɾỉ trên đất, lập tức thức thời nói: "Hàn cô nương, những người này hẳn là có ý đồ thương tổn người! Chúng ta lập tức xử lí chúng!"
Nói xong, Tiểu đầu lĩnh liền muốn hạ lệnh bắt những người này lại, vẻ mặt Tư Đồ Linh giống như sắp khóc vậy, cho tới bây giờ, Tư Đồ Linh cùng Mộc Miểu Miểu cũng nhìn ra được, những binh sĩ này đều là Hoàng quân thuộc về Vân Hỏa quốc, nói cách khác, nữ nhân này cùng hoàng thất Vân Hỏa có quan hệ! Đây là loại người đáng sợ gì thế! Tiểu đầu lĩnh cầm đầu kia từng nói, đây là Hoàng Thượng Vân Hỏa tự mình ra lệnh, phái bọn hắn tới đây hộ tống nữ nhân này! Nữ nhân này, gọi là Hàn cô nương.
Thời khắc này, sắc mặt Tư Đồ Linh lập tức liền trắng bệch, cả người cũng ngã quỳ trên mặt đất, trong lòng hoàn toàn hoang lương. Hoàng thất Vân Hỏa.. đây là tồn tại Tư Đồ Linh không thể trêu chọc vào. Cứ cho là Cơ Quan Thành nằm ngoài bất kỳ thế lực nào, nhưng trải qua chiến loạn mấy năm qua, Cơ Quan Thành đã phải chịu rất nhiều lần công kích không rõ, thực lực tổn thất rất lớn, nếu không phải có trăm năm cơ nghiệp kiến lập, toàn bộ Thành Đô đều được gia cố một lần, dễ thủ khó công, thì e là đã sớm bị công phá, dù vậy Cơ Quan thành vẫn đánh mất đi địa vị từng có trong quá khứ. Chí ít hiện tại, bọn họ còn không thể trêu chọc nổi tồn tại khổng lồ như Vân Hỏa. Có thể, người bản gia Man gia còn có cơ hội thương thảo, nhưng bọn họ đã tách ra, đừng nói là thương thảo, chắc chắn sẽ bị bản gia trực tiếp đẩy ra, coi như vật hi sinh dùng để hòa hoãn quan hệ với Vân Hỏa! Bọn họ, làm sao lại đi trêu chọc tồn tại như vậy chứ.
Nếu Tư Đồ Linh biết rõ, sau lưng Hàn Phỉ, còn có hai đế vương trung trinh không dời của Thanh Nguyên cùng Côn Bằng quốc, Trì Tư cùng Tinh Uyên cũng không phải ăn chay, còn Hàn Linh thái độ mơ hồ cũng tuyệt đối muốn bảo vệ nàng, năm cường quốc đại lục, thì đã có bốn nước lớn nguyện ý đứng phía sau Hàn Phỉ, chắc chắn nàng ta sẽ hận không thể chết ngay tức khắc.
Rất lâu sau đó, làm Tư Đồ Linh rốt cuộc biết vị 'Hàn cô nương' kia có thân phận gì, nàng ta đã từng không chỉ một lần vui mừng, vui mừng bản thân không thật sự tạo ra thương tổn gì với nàng, bằng không, chỉ bằng một mình nàng ta e cũng không đủ bổ khuyết tội lỗi như vậy!
Hàn Phỉ 'a' một tiếng, nói: "Đừng nhúc nhích."
Tiểu Đầu Lĩnh nghi hoặc quay đầu, còn tưởng rằng Hàn Phỉ lo lắng cho bọn họ, nói: "Hàn cô nương yên tâm, chúng thần đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối sẽ không để Hàn cô nương chịu bất cứ thương tổn gì, những người này thuộc hạ sẽ bắt lại toàn bộ, tùy ý Hàn cô nương xử trí!"
Tư Đồ Linh nghe thấy câu nói này lập tức khóc lên. Những hộ vệ này từng người đều là một tầng bảo hộ ít ỏi của Cơ Quan Thành, mất đi một người đều là tội lỗi a! Hàn Phỉ vừa rồi ra tay nhìn rất nặng, nhưng trên thực tế không hề lấy mạng của bất cứ người nào, nàng đã lưu tình. Sắc mặt của Mộc Miểu Miểu cũng trắng bệch, trong lòng hối hận vô hạn, nếu nàng có thể quả quyết hơn một chút, ngăn cản Tư Đồ Linh, thì sẽ không sẽ mang đến kết quả thê thảm như vậy. Nhưng, hết thảy đều đã muộn! Mộc Miểu Miểu không nhịn được âm thầm rơi nước mắt.
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Ngươi hiểu nhầm rồi, những người này cũng không phải là muốn thương tổn ta, họ đều là bằng hữu của ta! Ừm, đúng, bằng hữu."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt. Đây là đang nói đùa sao? Hay là bọn họ đều bị mù rồi? Không, đây là coi bọn họ là những kẻ mù đi! Ngay cả Tư Đồ Linh cùng Mộc Miểu Miểu cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Phỉ, ánh mắt dường như đang nói, ngươi đang nói vớ nói vẩn cái gì đấy!
Hàn Phỉ giống như cảm thấy ánh mắt của họ quá mức sợ hãi, vừa cười mị mị vừa bổ sung một câu: "Các ngươi nói có đúng hay không?"
Ngữ khí của Hàn Phỉ nhắm thẳng vào Tư Đồ Linh cùng Mộc Miểu Miểu, nhưng Tư Đồ Linh nửa ngày vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, ngược lại là Mộc Miểu Miểu vô cùng thức thời nói: "Đúng đúng đúng! Không sai! Chúng ta là bằng hữu! Chúng ta với Hàn cô nương là bằng hữu!"
Hàn Phỉ thầm than một tiếng, đây quả nhiên là một cô nương thông minh a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.