Chương trước
Chương sau
Đã rời đi, Hàn Phỉ tự nhiên không biết, ở trong căn phòng kia, có thứ gì đó đã thay đổi, nàng chỉ muốn cấp tốc rời khỏi hoàng cung, trà trộn ở nhân gian, nhưng nàng đang ở Vân Hỏa, mà nơi này cách Hàn Linh một khoảng nhất định, nếu không có tốc độ của Sở Du, dựa vào bản thân nàng, e là cần tốn không ít thời gian cùng tinh lực. Đây mới là điều lớn nhất khiến Hàn Phỉ đau đầu, cũng không biết Sở Du đang làm gì, làm lâu như thế mà vẫn không có tin tức.
Hàn Phỉ quyết định không chờ Sở Du đến tìm nữa, tự mình nghĩ cách trở lại, nàng quyết định trước tiên đi mua một con ngựa, cố gắng càng nhanh càng tốt, phỏng chừng cần thời gian vài ngày là đủ. Hàn Phỉ tìm đi nơi bán ngựa, nơi đó có rất nhiều ngựa cường tráng khỏe mạnh bị buộc vào cây cột, mặc cho người chọn, cũng không ít người đang xem xét kĩ phẩm chất của từng con ngựa, ngựa tốt đương nhiên là giá trị liên thành.
Trên người Hàn Phỉ cũng không có quá nhiều tiền tài, trước khi đi mua ngựa nàng đã cố ý đem cầm vòng tay, dây chuyền cùng hoa tai, những thứ này đều là lúc nàng 'Ngu ngốc' bị người đeo lên, nhưng bởi vì ngụy trang thân phận là tiểu thư nhà giàu ở nơi xa xôi, nên những thứ này cũng không phải là có giá trị liên thành, bạc đổi được cũng không nhiều. Trong tay Hàn Phỉ còn có bảo tàng của Hạ Hầu gia, nơi đó có kim ngân tài bảo đếm mãi không hết, nhưng nàng không muốn dùng những vật tư này ở đây, chỉ chọn một con ngựa bình thường để cưỡi là được rồi. Vì thế Hàn Phỉ ngay từ đầu liền không đi đến chỗ mấy thớt ngựa kia, ngựa quý đương nhiên là phải đặt ở phía trước, dùng để hấp dẫn khách nhân, có không ít thương nhân mặc trang phục giống nhau đang chọn ngựa con.
Hàn Phỉ đã sớm thay đổi bộ trang phục vốn mặc trong hoàng cung, giờ khắc này trên người nàng là một bộ y phục rộng rãi tương đối bình thường, trên mặt còn làm cho hết sức bẩn thỉu, trên đầu ghim một cái bao bố, khiến dáng vẻ quang mang tứ xạ ngày trước, hiện lại trở nên hết sức bình thường. Thậm chí.. Còn có vẻ nghèo túng.
Hàn Phỉ không chút nào quan tâm, với nàng mà nói, càng không nổi bật lại càng tốt, nàng thậm chí bắt đầu nhó nhung vóc người mập mạp lúc trước, làm gì cần phải hết sức ngụy trang như bây giờ, người bình thường nhìn thấy nàng lần đầu, e là cũng không muốn nhìn thấy nang lần thứ hai ấy chứ.
Hàn Phỉ trực tiếp đi về phía mấy con ngựa đứng ở phía sau cùng, không ngoại lệ, đều là ngựa già, hoặc là thân hình gầy gò, hoặc là lông trên người thưa thớt vẻ bệnh trạng, ngược lại là có một con ngựa khiến Hàn Phỉ sáng mắt lên. Đó là một thớt ngựa trắng vô cùng cường, nhưng lông trên đỉnh đầu hơi khô héo, có thể là bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ dẫn đến, nhưng cặp mắt kia thần thái sáng láng, rõ ràng không cùng đẳng cấp với mấy con ngựa bên cạnh. Đây là một thớt ngựa trung niên chính trực, là thượng phẩm, tuyệt đối không nên để chỗ này!
Lúc Hàn Phỉ đang muốn đi qua đó xem, bên cạnh liền xuất hiện hai người, nhanh hơn nàng một bước chạy đến trước mặt thớt ngựa tốt kia.
"Con này ta lấy! Nhìn tinh thần cùng sức lực này, nhất định có thể được!"
Người đồng hành cũng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, nói: "Đây chính là hãn huyết bảo mã! Tại sao lại gặp được nó ở đây? Ngựa như thế này ngày thường cũng vô cùng hiếm thấy a."
"Haha, lần này chúng ta kiếm được rồi, công tử, lấy con này đi, ngựa này có thể chống đỡ chúng ta về tới Minh Quốc."

Thấy người khác nhanh chân đến trước, Hàn Phỉ đã định từ bỏ tìm một con ngựa khác, nhưng sau khi nghe thấy câu nói kia, nàng liền dừng bước, quay đầu lại, chăm chú cẩn thận đánh giá hai người kia. Vừa nhìn liền không nhịn được cười. Thoạt nhìn, còn tưởng đó là hai tiểu Ca thanh tú, kì thực nhìn kĩ liền sẽ biết đây căn bản chính là hai cô nương, hai cô nương nữ giả nam trang, ngay cả lỗ tai cũng không thèm giấu đi.
Ông chủ bán ngựa thấy có người vây quanh con ngựa kia, liền không nhịn được đi tới, nói: "Các ngươi muốn mua ngựa sao?"
Một trong hai người mở miệng hưng phấn nói: "Đúng thế ông chủ, ngựa này bán thế nào a?"
Ông chủ do dự một chút, cuối cùng vẫn không thể làm trái với lương tâm, nói: "Ta khuyên hai vị tiểu huynh đệ đừng nên mua con ngựa này, ta định giữ lại tiễn nó một đoạn đường cuối cùng."
Hai người sững sờ một hồi, còn tưởng rằng người ông chủ này vì không muốn bán mới nói như vậy, lập tức có chút không cao hứng.
"Ông chủ, ngươi như vậy có chút không phúc hậu a, ngươi dắt ngựa ra đây chính là muốn bán, hiện tại lại nói cái gì muốn tiễn đoạn đường cuối cùng, đây hẳn là không muốn bán đi! Ngươi không thể làm như vậy!"
Lão bản cười khổ nói: "Không phải, hai vị tiểu huynh đệ hiểu nhầm rồi, không phải là ta không muốn bán, thật sự là ngựa này không nên bán a!"
Hai người kia không phục, nói: "Vậy ngươi đây là có ý gì? Có phải xem thường chúng ta, không muốn bán cho chúng ta hay không?"
Ông chủ bị truy vấn không biết nói thế nào.
Hàn Phỉ đứng ở bên cạnh bình tĩnh nói một câu: "Là bởi vì móng bên trái móng của nó sao?"
Hai cô nương cùng ông chủ đồng thời quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ, mà Hàn Phỉ lại đang nhìn chân trái phía trước của con ngựa, hai cô nương nhìn theo ánh mắt Hàn Phỉ, đã thấy chân trái của con ngựa này tựa hồ có hơi kỳ quái, một mực co lên, không chạm đất.

Ông chủ thấy có người phát hiện, vốn cũng không muốn giấu giếm, liền nói thẳng: "Đúng thế, móng của con ngựa này có vấn đề, lúc qua tay đến nơi này của ta đã là như vậy, ta cho là có hi vọng cứu chữa liền mua về, cách gì cũng từng thử, nhưng cái móng này vẫn luôn không chạm đất, đừng nói là chạy, ngay cả thồ hang cùng không làm được, vì thế ta mới khuyên hai vị tiểu huynh đệ đừng mua."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng tiếc nuối. Ngựa tốt như vậy, thế mà móng lại có vấn đề, đúng là quá thất vọng mà!
Ông chủ vội vàng nói: "Ta đặt nó ở phía sau cùng chính là không hy vọng có người nhìn thấy, tiểu huynh đệ nếu muốn mua ngựa, chỗ này của ta còn có rất nhiều ngựa tốt, có thể tới xem một chút."
Hai người oán giận nói: "Chúng ta đã xem qua, những con ở phía trước đều giống nhau, nào có ngựa tốt gì!"
Ông chủ bị nói như vậy sắc mặt liền cứng ngắc một hồi, những con ngựa này đều là hắn tự tay tỉ mỉ chăn nuôi, giống như là con hắn vậy, bị người ở ngay trước mặt nói ra những lời này như thế, sắc mặt tất nhiên là không dễ nhìn, không trở mặt cũng coi như là có định lực tốt rồi.
Hàn Phỉ thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, nhân tiện nói: "Ngựa này là vì sao mà bị thương?"
Lão bản nghe thấy câu hỏi, phát hiện mình vẫn bỏ quên một người, mau mau hồi đáp: "Ta cũng không rõ, nhưng người sang tay cho ta nói, đây là ngựa chiến, thương thế kia phỏng chừng cũng là bị trên chiến trường, hơn nữa tính khí của nó rất xấu, tốt nhất đừng tới gần quá, ta đã phải tiêu tốn ba tháng công phu mới miễn cưỡng khiến nó tiếp thu ta cho ăn."
Lúc Hàn Phỉ khi nghe thấy con ngựa này đã từng lên chiến trường, đôi mắt lập tức phát sáng, đồng thời còn có một tia kính nể, bất kỳ sinh vật nào từng đối mặt với sinh tử cũng đều đáng được tôn kính. Sau đó, Hàn Phỉ nhấc chân, tới gần con ngựa kia.
Lão bản giật mình, vội vã hô to: "Khách nhân, chớ tới gần a!"
Hàn Phỉ đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con ngựa, động tác vô cùng ôn nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.