Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau, bầu không khí giống như bị đóng bang lại vậy, các Ám Vệ đều đang đợi chủ nhân của họ ra lệnh, nhưng lời nói của nữ nhân trước mặt này quả thực làm cho người ta khiếp sợ, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chủ nhân của họ phải ăn quả đắng, nhất là tiêu tốn nhiều tâm cơ như vậy cũng không thể có được một nữ nhân. Nếu như nói dung mạo của Hàn Phỉ chỉ là khiến người ta sáng mắt lên, vậy thì sự quyết tuyệt của nàng mới là điều khiến người ta kính nể.
Trong miệng Bách Lý Mân Tu cảm thấy được vị cay đắng, nhưng hắn không có lựa chọn khác, tất cả những thứ này, đều là nhất định.
Hàn Phỉ kề sát lưỡi đao vào cổ hơn, lưỡi đao sắc bén nhẹ nhàng cắt ra một vệt máu trên cần cổ trắng nõn của nàng, máu tươi chảy ra, đâm nhói đôi mắt Bách Lý Mân Tu.
"Đủ rồi! Dừng tay!"
Thời khắc này, hắn đành hạ quyết tâm, hắn từ bỏ, triệt để từ bỏ.
Hàn Phỉ biết rõ, nàng đã thắng cược, nàng dựa vào chấp niệm của Tiểu Bạch đối với nàng mà thắng cược, lúc này bàn tay nắm chặt thanh đao cũng nới lỏng ra một ít.
Màn đêm thăm thẳm, gió thổi càng ngày càng lớn, tiếng là xây xòa xạc vang lên, mà nhiệt độ, càng thêm thấp, thu đã đến, mang theo cảm giác lành lạnh thổi qua. Bách Lý Mân Tu ngồi một mình trong căn phòng không có một bóng người, bàn tay còn đặt ở trên giường đã không còn độ ấm kia, rõ ràng vừa mới đây thôi, hắn còn tràn đầy hưng phấn tới, mà trên giường, người hắn đặt trên đầu trái tim vẫn còn nằm yên say ngủ, nhưng hiện tại, đã không có thứ gì.
Bách Lý Mân Tu chưa từng có cảm giác thất bại sâu sắc như vậy, giống như dù hắn làm cái gì, biến thành hình dáng gì, đều không thể thay đổi mảy may, từ đầu đến cuối, hắn đều sẽ mất đi, chưa từng nắm giữ.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, thổi tung mái tóc hắn, trong không khí còn kèm theo mùi tanh của bùn đất, nhưng, Bách Lý Mân Tu giống như không cảm giác được sự lạnh lẽo của cơn gió kia, trên thân còn mặc một bộ trường sam đơn bạc. Lạnh lẽo nhất chẳng qua là lòng người. Bóng lưng Hàn Phỉ quyết tuyệt tiêu sái rời lưng vĩnh viễn lưu lại trong đầu Bách Lý Mân Tu, chỉ cần nhắm mắt lại, liền có thể thấy rõ. Rõ ràng muốn quên nhưng lại không thể quên được.
Một nụ cười khổ xuất hiện trên khóe miệng của hắn. Bàn tay càng lúc càng siết chặt tấm ga trải giường.
Một lúc lâu sau, thanh âm Bách Lý Mân Tu khàn khàn vang lên: "Đưa Hoa Phi tới đây."
Màn đêm thăm thẳm, lúc được truyền triệu Hoa Phi đang mơ màng ngủ, nàng giống như đôán được điều gì, không hoảng không loạn thu thập chỉnh tề cho mình, sau đó thong thả tới, khi nhìn thấy đế vương đang ngồi ở mép giường, bóng lưng cô đơn, Hoa Phi thở dài một hơi trong lòng.
"Khấu kiến Hoàng Thượng, thần thiếp đến muộn."
Hoa Phi quỳ xuống, biểu hiện đoan chính, đợi Bách Lý Mân Tu đáp lời. Không khí trầm mặc kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi khiến Hoa Phi cảm giác đầu gối mình tựa hồ cũng có chút đau, nàng thoáng điều chỉnh tư thế một chút, đến cùng vẫn c không tự ý đứng lên.

"Nàng đã đi." Bách Lý Mân Tu đột nhiên nói như vậy.
Hoa Phi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Tại sao lại như vậy, Hàn cô nương không phải là đã bị dược vật.."
"Thất bại, nàng tỉnh lại."
Hoa Phi không nói lời nào, quy quy củ củ cúi đầu.
"Nàng nói, nàng sẽ không tha thứ cho ta."
Bách Lý Mân Tu rốt cục cam lòng dời ánh mắt khỏi giường, nhìn về phía Hoa Phi, nói: "Lại đây."
Hoa Phi đứng dậy, chỉ là lúc đứng lên bởi vì quỳ thời gian dài, thân hình có chút bất ổn, lảo đảo mấy lần mới đứng vững, chậm rãi đến gần Bách Lý Mân Tu. Còn không chờ Hoa Phi triệt để tới gần, nàng đã bị một cánh tay trực tiếp ôm lấy vòng eo, dùng lực lôi lại, sau đó ngực nàng bị một cái đầu đè xuống, Hoa Phi kinh ngạc thốt lên một tiếng, cũng đã bị Bách Lý Mân Tu ôm chặt lấy. Đây là lần đầu tiên, hắn ôm nàng chặt đến thế.
Trong lòng Hoa Phi rất kinh hỉ, nhưng cũng nghi hoặc cùng lo lắng, nàng nuốt nước miếng, nói: "Hoàng Thượng, ngài biết rõ thần thiếp là ai chăng?"
Nàng chỉ lo từ trong miệng hắn nghe thấy hắn gọi người khác, nhưng lại không nhịn được dò hỏi, đây đại khái là khát vọng không cách nào nhịn xuống của mỗi một người phụ nữ.
"Hoa Phi. Ngươi là Hoa Phi của trẫm."
Trái tim treo ngược trên cổ của Hoa Phi rốt cục chậm rãi hạ xuống, thời khắc này, nàng rất có cảm giác khổ tận cam lai.
"Vâng, Hoàng Thượng, thần thiếp là của Hoàng Thượng, hoàn chỉnh thuộc về Hoàng Thượng."
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu lập tức thay đổi, trái tim vốn bị khoét rỗng dường như được một loại cảm tình khác lấp đầy, hắn không yêu Hoa Phi, nhưng vào giờ khắc này, đây là thứ duy nhất hắn không cần tranh thủ, không cần trả bất cứ giá nào, dễ như trở bàn tay mà có được. Hắn luôn mất đi mọi thứ, nay rốt cục cũng có thứ hắn hoàn toàn nắm giữu được.

"Hoàng Thượng, đến cùng xảy ra chuyện gì? Sao ngài lại để Hàn cô nương thoát khỏi đây?"
Thấy Bách Lý Mân Tu nãy giờ không nói gì, Hoa Phi cả gan dò hỏi điều mà nàng muốn biết nhất.
"Nàng đem đao đặt ở trên cổ mình."
Hoa Phi sững sờ, cảm nhận được cánh tay ôm eo mình càng siết chặt, chặt đến mức sắp không thở nổi, nhưng Hoa Phi cũng không kêu lên một tiếng. Cơ hội được Hoàng thượng ôm như vậy không nhiều, nàng không bỏ được.
"Nàng dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cược, lần này, ta cược thua, ta để cho nàng chạy."
Lúc Bách Lý Mân Tu nói ra câu này, dường như giọng nói cũng run rẩy.
Hoa Phi do dự một chút, cuối cùng đưa tay ra, chậm rãi ôm lấy đầu Bách Lý Mân Tu, động tác nhẹ nhàng, ngữ khí ôn hòa nói: "Không sao, Hoàng Thượng, ngài đã làm quá nhiều, bỏ qua ngài, là tổn thất của Hàn cô nương."
"..."
Bách Lý Mân Tu căn bản không tin câu nói này của Hoa Phi, nhưng vào thời khắc này, hắn tựa hồ lại cần chúng để tự lừa mình dối người, che đậy đi trái tim chồng chất vết thương.
"Hoàng Thượng, thần thiếp vẫn luôn ở bên cạnh ngài."
Hoa Phi hạ thấp giọng nói chuyện, trong thanh âm tràn đầy yêu thương.
Đúng vậy, tựa hồ, chỉ có người con gái hắn không yêu này vẫn luôn bầu bạn bên người hắn, bất luận hắn làm cái gì. Nghĩ đến đây, tâm tình vẫn luốn một mực ẩn nhẫn rốt cục bạo phát.
Bách Lý Mân Tu đẩy ngã Hoa Phi lên giường, đè lên người nàng, khiến dấu vết Hàn Phỉ để lại hoàn toàn bị xóa bỏ, chỉ còn dư lại Hoa Phi. Hoa Phi kinh ngạc thốt lên một tiếng, mái tóc xanh tán loạn, gương mặt vốn xinh đẹp nhiễm them một tầng ửng đỏ, Bách Lý Mân Tu ở trên cao nhìn xuống Hoa Phi, dưới ánh nến yếu ớt, khuôn mặt Hoa Phi tựa hồ mang theo đường nét của Hàn Phỉ. Ánh mắt Bách Lý Mân Tu hoảng hốt một hồi, cảm giác phẫn nộ không cam lòng cũng lập tức kéo đến, hắn cúi người xuống, thô bạo hôn Hoa Phi trên, lực đạo rất lớn. Hoa Phi điều chỉnh tư thế, tiếp thu nụ hôn bạo lệ của hắn, dù cho đây không phải là điều nàng muốn.
Hôn, từ từ thâm nhập, hồng tràng trướng ấm, một luồng tình triều cuồn cuộn đi tới. Ánh nến bị gió nhẹ thổi đến mức chớp tắt, phản chiếu hai thân ảnh đang dây dưa trên giường, vài tiếng thở ngột ngạt truyền ra, nương theo đó là quần áo tán loạn trên mặt đất. Tất cả đều luật động theo tiết tấu nguyên thủy nhất, gương mặt của Hoa Phi dần dần trở nên mơ hồ. Tất cả mọi thứ, cũng theo tâm lý xao động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.