Hàn Phỉ nỗ lực để Tần Triệt hiểu, hắn tự khóa mình trong hồi ức thì chỉ khiến bản thân mãi dừng chân tại chỗ, không thể tiến lên, hiện tại Tần Hoàng đã chết, ác mộng của hắn cũng biến mất, vậy thì tất nhiên, hắn cũng nên triệt để giải thoát khỏi đoạn kí ức đen tối kia.
"Mập mạp, nàng vẫn đang trốn tránh."
"Ta không có." Hàn Phỉ vô thức phủ nhận.
"Mập mạp, ta hiểu rồi."
"Cái gì? Chàng hiểu cái gì?"
Tần Triệt không nói lời nào. Hàn Phỉ thở dài một hơi, cảm thấy có chút buồn bực mất tập trung, nàng đổi sang đề tài khác.
"Tần Triệt, chúng ta không nói chuyện này nữa, Tần Hoàng tạ thế, hiện tại hoàng cung nhất định hỗn loạn tưng bừng, chàng không nên xuất hiện ở đây."
Hàn Phỉ nghĩ đây không phải là lúc đàm luận chuyện này, Tần Hoàng ly thế khiến Tần Triệt hiện tại quá nhạy cảm, căn bản không nghe lọt lời nàng nói.
Tần Triệt vẫn không nói lời nào. Hàn Phỉ có chút tức giận, dùng lực muốn tránh thoát khỏi cánh tay cứng rắn như xiềng xích của hắn.
"Buông tay! Tần Triệt!"
Sắc mặt Hàn Phỉ giận dữ khiến Tần Triệt có chút kiêng kỵ, cuối cùng, Tần Triệt cũng buông tay ra. Hàn Phỉ vội vã lùi về sau một bước, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện tóc Tần Triệt ẩm ướt, y phục trên người cũng rất bẩn thỉu, vừa rồi còn không để ý, hiện tại mới phát hiện cả người hắn đều rất chật vật, thậm chí giày còn dính chút bùn đất. Nàng chưa từng thấy bộ dáng này của Tần Triệt.
Thấy ánh mắt Hàn Phỉ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919377/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.