Hàn Phỉ nỗ lực để Tần Triệt hiểu, hắn tự khóa mình trong hồi ức thì chỉ khiến bản thân mãi dừng chân tại chỗ, không thể tiến lên, hiện tại Tần Hoàng đã chết, ác mộng của hắn cũng biến mất, vậy thì tất nhiên, hắn cũng nên triệt để giải thoát khỏi đoạn kí ức đen tối kia. "Mập mạp, nàng vẫn đang trốn tránh." "Ta không có." Hàn Phỉ vô thức phủ nhận. "Mập mạp, ta hiểu rồi." "Cái gì? Chàng hiểu cái gì?" Tần Triệt không nói lời nào. Hàn Phỉ thở dài một hơi, cảm thấy có chút buồn bực mất tập trung, nàng đổi sang đề tài khác. "Tần Triệt, chúng ta không nói chuyện này nữa, Tần Hoàng tạ thế, hiện tại hoàng cung nhất định hỗn loạn tưng bừng, chàng không nên xuất hiện ở đây." Hàn Phỉ nghĩ đây không phải là lúc đàm luận chuyện này, Tần Hoàng ly thế khiến Tần Triệt hiện tại quá nhạy cảm, căn bản không nghe lọt lời nàng nói. Tần Triệt vẫn không nói lời nào. Hàn Phỉ có chút tức giận, dùng lực muốn tránh thoát khỏi cánh tay cứng rắn như xiềng xích của hắn. "Buông tay! Tần Triệt!" Sắc mặt Hàn Phỉ giận dữ khiến Tần Triệt có chút kiêng kỵ, cuối cùng, Tần Triệt cũng buông tay ra. Hàn Phỉ vội vã lùi về sau một bước, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện tóc Tần Triệt ẩm ướt, y phục trên người cũng rất bẩn thỉu, vừa rồi còn không để ý, hiện tại mới phát hiện cả người hắn đều rất chật vật, thậm chí giày còn dính chút bùn đất. Nàng chưa từng thấy bộ dáng này của Tần Triệt. Thấy ánh mắt Hàn Phỉ vẫn đặt trên người mình, Tần Triệt tựa như có chút xấu hổ, thoáng dời tầm mắt. Hàn Phỉ đột nhiên phì cười ra tiếng, sau đó xoay người đi lấy một cái khăn tay sạch sẽ, chậm rãi lau những vết bẩn trên người hắn, cả những sợi tóc ướŧ áŧ cũng nhẹ nhàng lau khô. Tần Triệt đột nhiên yên tĩnh ngoan ngoãn giống như một đứa bé, mặc cho Hàn Phỉ làm, cũng không phản kháng, Hàn Phỉ lau vô cùng cẩn thận, động tác rất nhẹ nhàng, đợi đến khi nàng lau sạch, mới thoáng thở ra một hơi. Nói trong lòng Hàn Phỉ không nhúc nhích chút nào thì là giả, ấn theo dáng vẻ hiện tại của Tần Triệt, nhất định là trực tiếp từ hoàng cung một đường đến đây cực nhanh. Người này.. lúc quan trọng nhất liền tới tìm nàng. Lúc Hàn Phỉ dừng lại động tác, hai người cũng rơi vào một trận trầm mặc quỷ dị. Cuối cùng Hàn Phỉ đứng dậy, cầm khăn tay, nhìn sắc trời, nói: "Chàng đi về trước đi, lúc này, trong hoàng cung cần người bình định, chắc chắn có rất nhiều người đang tìm chàng."
Thanh âm Tần Triệt khàn khàn vang lên: "Vậy còn nàng?" Lúc Tần Triệt nói ra câu nói này, ánh mắt không chút nào che lấp nhìn Hàn Phỉ. Tình cảm nóng rực trong đó gần như muốn làm tổn thương Hàn Phỉ, bức bách Hàn Phỉ không thể đối diện. "Tần Triệt, sau khi chàng xử lý xong tất cả mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện." Cuối cùng, Tần Triệt rời đi. Hàn Phỉ nhìn bóng lưng hắn chậm rãi biến mất trong màn đêm, tịch mịch phiền muộn, giống như thế gian này chỉ có một mình hắn mà thôi. Đúng vậy, Tần Hoàng dù là tên cặn bã, cũng là phụ hoàng của hắn, coi như là thân nhân duy nhất trên đời này của hắn. Hàn Phỉ chưa từng nghiệm qua thân nhân chính thức, hai đời nàng đều là người cô độc, không biết cha mẹ đẻ là ai, còn Hàn Thượng Thanh? Ờ, chẳng qua chỉ là một người không quá quan trọng mà thôi, vì thế nàng không biết chính xác cảm giác có thân nhân qua đời là như thế nào, trong lúc nhất thời lòng nàng hỗn loạn, làm nàng không nhịn được há mồm gọi Tần Triệt đã sắp đi khuất. "Chờ chút!" Bước chân Tần Triệt dừng lại. Hàn Phỉ cũng không biết mình gọi Tần Triệt lại để làm gì, nhưng, nàng không muốn nhìn thấy thân ảnh cô đơn của hắn như thế. "Chí ít, ở thời điểm hiện tại, ta sẽ không rời đi." Lúc Hàn Phỉ nói xong câu đó, tâm tình bắt đầu hiếm thấy có chút thấp thỏm không yên. Nhưng sau khi Tần Triệt trầm mặc một lúc, chỉ lưu lại một câu ý vị không rõ: "Ta sẽ dùng mọi cách để giữu nàng lại." Nói xong, Tần Triệt hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Hàn Phỉ. Nàng nghi hoặc đứng tại chỗ, tự mình lẩm bẩm: "Hắn có ý gì? Cái gì gọi là 'sẽ dùng mọi cách để giữ nàng lại'? Nói cái gì đây?" Hàn Phỉ có chút buồn bực, nàng cảm giác mình càng ngày càng không hiểu Tần Triệt, không, nói đúng hơn là nàng xưa nay đều không hề hiểu rõ về hắn? Lúc Hàn Phỉ trầm tư, một tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến, Hàn Phỉ nhạy cảm quay đầu, kinh ngạc phát hiện thân ảnh Hàn Văn Thư đơn bạc đứng ở nơi đó, vẻ mặt còn có chút bất an. Hàn Phỉ liền vội vàng đi tới, nói: "Văn Thư, sao đệ lại ra đây? Ban đêm lạnh, mặc ít như thế sẽ bị cảm đấy." Hàn Văn Thư không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng Hàn Phỉ, vẻ mặt vô cùng chăm chú. "Làm sao thế Văn Thư?" "Phỉ tỷ tỷ, vừa rồi, là Tần Vương sao?"
Hàn Phỉ sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Văn Thư lại nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi, nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc là, nàng lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nếu không phải đột nhiên tiếng hít thở của Hàn Văn Thư thêm nặng, nàng khẳng định là không thể nhận ra bất cứ điều gì. Tiểu hài tử này.. Tựa hồ so với nàng suy nghĩ còn thần bí hơn một ít. "Văn Thư, đệ đã trông thấy sao?" Hàn Văn Thư do dự một chút, vẫn gật đầu, nói: "Phỉ tỷ tỷ, tại sao, Tần Vương lại đến nơi này?" Hàn Phỉ bị hỏi như vậy, liền có chút không biết trả lời thế nào, ấp úng một hồi, không biết phải giải thích gì với Hàn Văn Thư. Hàn Văn Thư thấy Hàn Phỉ không trả lời, bàn tay rũ xuống nắm chặt, nói: "Phỉ tỷ tỷ muốn gả cho Tần Vương sao?" Hàn Phỉ lập tức có chút dở khóc dở cười, nói: "Sao trong đầu đệ lại có thể có suy nghĩ như vậy?" Hàn Văn Thư rất nghiêm túc nói: "Năm đó, ta còn nhỏ, nhưng ta nhớ rằng cha đã nói, tỷ và Tần Vương cùng nhau biến mất, còn bị truy nã, vì thế, Phỉ tỷ tỷ cùng Tần Vương là đôi uyên ương bỏ mạng sao?" Hàn Phỉ: "..." Là ai để cho tiểu tử này đọc mấy cuốn tiểu thuyết không có dinh dưỡng thế! Còn đôi uyên ương bỏ mạng nữa chứ! Tại sao không nói luôn là Cẩu Nam Nữ đi! Phi! Làm sao có thể nói mình như vậy! Hàn Phỉ bị nghẹn một hơi cũng có chút tức khí, nói: "Văn Thư, đệ đang nghĩ cái gì thế, làm sao có thể nói ra mấy câu như thế hả, đệ có biết thế nào gọi là đôi uyên ương bỏ mạng không?" Hàn Văn Thư gật đầu, nói: "Phỉ tỷ tỷ, tỷ nói cho ta biết, hai người là đôi uyên ương bỏ mạng sao?" Hàn Phỉ có chút đau đầu, nhưng vẫn trêu ghẹo nói: "Làm sao thế được, ta mới không thèm làm uyên ương bỏ mạng, muốn cũng phải là đại giá phong quang." Hàn Văn Thư lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, cũng không biết trong cái đầu nhỏ của hắn đang nghĩ cái gì. Ban đêm gió bắt đầu thổi, Hàn Phỉ liền thúc giục Hàn Văn Thư mau mau trở lại ngủ. Rất nhanh, sang ngày hôm sau, Hàn Thượng Thanh vẫn chưa hồi phủ. Hàn Phỉ vệ sinh cá nhân xong xuôi, Hàn Thượng Thanh đã chuẩn bị cho nàng một ít xiêm y sắc thái diễm lệ, vì thế lần này vừa nhìn, nàng liền có vẻ càng thêm rực rỡ rung động lòng người, chẳng qua chỉ là đi một đoạn đường ngắn ngủi, đã khiến bọn nô bộc phải há hốc mồm mà nhìn. Hầu như toàn bộ Hàn phủ đều biết, đại tiểu thư Hàn phủ, Hàn Phỉ đã trở về, bà béo vốn bị mọi người châm biếm đã không còn, hiện tại đại tiểu thư là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, còn được lão gia vô cùng sủng ái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]