Chương trước
Chương sau
Hàn Văn Thư cứ như vậy từ một thiếu gia Hàn phủ lưu lạc thành dáng vẻ như bây giờ, nhưng tính hắn cũng không thích nói chuyện, bị khi phụ cũng không lên tiếng, yên lặng chịu đựng, hành động này càng làm cho mọi người càng thêm không để hắn ở trong lòng, bắt nạt càng thoải mái, bọn hạ nhân này thích nhất chính là làm những chuyện bỏ đá xuống giếng. Nhưng mọi người biết rõ, bề ngoài lão gia cũng không đoạn tuyệt quan hệ với Hàn Văn Thư, vì thế không có lý do chính đáng, cho nên sau khi bị Hàn Phỉ hỏi như thế, liền không biết đáp lại thế nào.
Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của bọn họ, lại nhìn Hàn Văn Thư yếu đuối yên tĩnh như vậy, nhất thời hiểu rõ, nàng lộ ra nụ cười trào phúng, những người này quả nhiên đều là mắt chó, mỗi một người đều gió chiều nào theo chiều nấy, năm đó nàng không phải cũng nhận qua những lời châm biếm cùng bắt nạt này sao? Ngay cả thân phận Hoàng Tử cao quý như Tần Triệt còn từng bị khi phụ.
Trong lòng Hàn Phỉ giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nàng ngẩng đầu nhìn tiểu đồng giống như đang cười trên sự đau khổ của người khác, nói: "Những người này giao cho ngươi, ngươi xử trí như thế nào cũng có thể, tất cả hậu quả, ta sẽ gánh chịu, ta sẽ nói với cha, ngươi không cần lo lắng."
Tiểu đồng lập tức liền mừng như điên, những người này bình thường cũng không thiếu chế nhạo hắn chỉ là một tên canh cửa, bây giờ được ban ơn như vậy sao có thể không cao hứng! Cừu hận trước đây cũng có thể báo rồi!
"Hết thảy đều giao cho ta đi, đại tiểu thư, ngài yên tâm!"
Tiểu đồng thật sự nóng lòng muốn thử.
Bọn nô bộc có một kẻ gan to lập tức không phục đứng lên, nói: "Ngươi nói nàng là đại tiểu thư thì chính là đại tiểu thư sao? Ta nói ta là Thiên Hoàng Lão Tử đấy! Ngươi cho rằng ta không biết đại tiểu thư có dáng dấp thế nào sao? Coi như đây thật sự là đại tiểu thư, thì nàng ta ở Hàn phủ là cái thá gì! Nàng ta là cái thá gì hả?"
Tiểu đồng cũng bị một phen lí luận này cho kinh ngạc đến ngây người, nhưng lập tức lại nghĩ, cũng đúng, những người này không hề nhìn thấy thái độ của lão gia đối với đại tiểu thư, đương nhiên vẫn nghĩ qua loa giống như năm năm trước, cho nên mới dám nói ra những lời như vậy. Trong lòng tiểu đồng có chút thương hại bọn họ.
Hàn Phỉ nghe thấy lời nói trắng trợn không kiêng dè kia, vẻ mặt cũng không có biến hóa gì lớn, nàng nhàn nhạt nói: "Ồ. Ngươi cho rằng đại tiểu thư là bộ dáng gì?"
Người kia ngẩn ra một hồi, sau đó dửng dưng như không nói: "Trước đây đại tiểu thư không phải là một bà béo sao? Bách tính toàn thành ai cũng biết a, hơn nữa còn bị Hoàng Thượng truy nã, đó chính là sỉ nhục của Hàn phủ!"
Hàn Phỉ mỉm cười nghe. Ánh mắt tiểu đồng nhìn hắn không phải là thương hại nữa, mà là ánh mắt đối với người chết.
Người kia còn chưa biết gì, nướt bọt văng tung tóe nói: "Kể cả ngươi có là đại tiểu thư, cũng không có tư cách làm như vậy!"
"Vậy ở quý phủ này còn ai dám làm như thế?" Một giọng nói đầy nộ khí vang lên.

Người kia còn chưa kịp phản ứng, ra vẻ chuyện đương nhiên nói: "Đương nhiên là lão gia!"
Vừa nói xong, hắn liền phát hiện tất cả mọi người đều dùng một loại án mắt vô cùng kính nể nhìn hắn, trong vẻ kính nể còn mang theo một tia đồng tình.
Nô bộc chậm rãi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Hàn Thượng Thanh sắc mặt tái nhợt chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, lập tức liền sợ mất mật, vội vã quỳ xuống, lắp ba lắp bắp hô: "Lão, lão gia!"
Hàn Phỉ thoáng sửa đổi vẻ mặt một chút, biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng oan ức, không thể không nói, người có dung mạo ưa nhìn, làm ra vẻ mặt như vậy quả thực làm người ta không thể chống đối, nếu là lúc trước Hàn Phỉ nhất định sẽ cảm thấy vô cùng căm ghét.
"Cha, xem ra quý phủ này hình như có người không hoan nghênh ta trở về."
Đối với việc đâm bị thóc chọc bị gạo như vậy, Hàn Phỉ không có bát kì gánh nặng tâm lý nào, nàng còn càng lười tự mình động thủ, có người làm giúp cớ sao mà không làm. Hàn Thượng Thanh không nghĩ tới trong phủ của mình còn có kẻ bị mù như vậy, hắn hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Hàn Phỉ để chấn chỉnh lại Hàn phủ, thậm chí vẫn còn đang hối hận bản thân năm đó đối với nữ nhi này lơ là, hận không thể trở lại quá khứ, đối xử thật tốt với đứa bé này, hiện thế mà còn có người phá hoại dưới mí mắt hắn! Hàn Thượng Thanh quả thực đã bị chọc tức điên, hắn chẳng qua là vô tình đi ngang qua liền chứng kiến hi vọng của mình bị người khác bắt nạt như vậy, nếu Hàn Phỉ hơi chút không vui, sau đó không giúp đỡ nhà mẹ đẻ nữa, vậy chẳng phải mọi tính toán của hắn đều thành vô nghĩa sao!
Càng nghĩ càng tức giận, Hàn Thượng Thanh trực tiếp cả giận nói: "Thật lớn mật! Chẳng qua chỉ là một tên cẩu nô tài, vậy àm dám phạm thượng, người đến, lôi ra ngoài đánh 50 đại bản cho ta! Sau đó cút khỏi nơi này đi!"
Tên đầy tớ kia vừa nghe, chân cũng phát mềm, biểu hiện dại ra, ngay cả chút phản kháng cũng không có.
Sau đó Hàn Thượng Thanh xoay đầu lại nhìn Hàn Phỉ, nói: "Phỉ Nhi, coni hãy yên tâm, Hàn phủ chính là nhà của con, tuyệt sẽ không có người nào dám bắt nạt con! Cha nên chỉnh đốn lại cái nhà này rồi!"
Hàn Phỉ 'ngoan ngoãn' gật đầu, nói: "Vậy cha, ta đi về nghỉ trước."
Hàn Thượng Thanh vung tay, nói: "Đi thôi, nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc dùng bữa cha sẽ cho người gọi con."
Hàn Phỉ cảm ơn, lôi Hàn Văn Thư nãy giờ cúi đầu không nói gì, nói: "Văn thư, chúng ta đi."
Hàn Văn Thư lập tức bị hù dọa, vô thức nhìn về phía Hàn Thượng Thanh, có chút nhu nhược co người lại, bước chân bất động. Hàn Thượng Thanh hiển nhiên cũng nhìn thấy nhi tử trước đây được sủng ái hiện tại hận không thể nhắm mắt làm ngơ này của mình, hắn nhíu nhíu mày, muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy Hàn Phỉ cầm lấy tay hắn, lập tức nghĩ thầm, cũng đúng, nhiều năm như vậy Hàn Phỉ vẫn biến mất ở bên ngoài, thêm vào trước đây, mẹ ruột nàng cũng không còn tại thế, đối với cái nhà này nhớ nhung lại càng ít, vạn nhất sau này không muốn trợ giúp Hàn phủ, chẳng phải là càng thêm phiền toái sao! Nghĩ như vậy, Hàn Thượng Thanh cảm thấy đứa con trai này vẫn còn có chút tác dụng, liền bày ra dáng vẻ coi như không nhìn thấy.

Hàn Văn Thư nhìn vẻ mặt Hàn Thượng Thanh, cuối cùng vẫn bị Hàn Phỉ lôi đi.
Lúc hai người đi tới nơi Hàn Phỉ đã từng ở, Hàn Phỉ mới buông tay ra, nói: "Được rồi, nơi này không có ai, không cần sợ hãi."
Lúc này, Hàn Văn Thư mới từ từ nói, chỉ là thanh âm có chút kỳ quái, có lẽ bởi do quá lâu không nói gì.
"Phỉ tỷ tỷ.. Ta, ta.."
Hàn Phỉ rất kiên trì nói: "Nói chậm một chút, đừng nóng vội, ta nghe."
Hàn Văn Thư chậm rãi, cuối cùng nói ra một câu.
"Phỉ tỷ tỷ, ngươi trở về."
Lòng Hàn Phỉ ấm áp, nàng không nghĩ tới nàng chẳng qua là tình cờ cứu đứa bé này một lần, hắn liền nhớ kỹ như vậy.
"Văn Thư lớn lên rất nhiều, càng thêm tuấn tú a."
Hàn Văn Thư mỉm cười cứng ngắc, nói: "Phỉ tỷ tỷ, càng đẹp mắt."
Hàn Phỉ cười híp mắt, lộ ra cả răng, nói: "Văn Thư làm thế nào nhận ra tỷ tỷ, dù sao tỷ tỷ hiện tại biến hóa lớn như vậy."
Hàn Văn Thư do dự một chút, nói: "Tỷ tỷ, nụ cười, giống nhau, đẹp đẽ."
Nụ cười của Hàn Phỉ càng thêm chân thực, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu hắn, nói: "Văn Thư thật biết nói chuyện, tới đây, tỷ tỷ xem thân thể cho đệ, tình trạng cơ thể của đệ hiện tại không tốt lắm, những năm này phải trải qua những gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.