Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ vừa cười lạnh trong lòng, vừa nghe Hàn Thượng Thanh nói, nàng bị quét sạch tam quan nghiêm trọng, cũng càng ngày càng cảm thấy, bản thân vì sao lại trở về một chuyến chứ, thật sự là lãng phí thời gian.
Hàn Thượng Thanh thấy Hàn Phỉ nửa ngày không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng đang suy tư, liền càng thêm ra sức nói: "Phỉ Nhi không cần phải lo lắng cho sinh hoạt sau này, chỉ cần con gả cho Tần Vương, hoặc có thể vào cung hầu hạ Hoàng Thượng, ngày sau nhất định sẽ thăng tiến rất nhanh!"
Hàn Thượng Thanh nói đến đây sắc mặt còn hết sức kích động, vẻ mặt vốn vàng như nghệ cũng dâng lên mấy phần huyết sắc, con mắt lóe sáng, giống như đang nghĩ đến tiền đồ mỹ hảo nào đó vậy.
"Phỉ Nhi, con thấy thế nào?"
Hàn Phỉ tránh khỏi đề tài này, nói: "Cha, ta mệt."
Hàn Thượng Thanh giống như phục hồi tinh thần lại, nói: "Đúng đúng đúng, hôm nay con mới vừa trở về, là cha quá gấp, trước tiên nghỉ ngơi một chút, ta cho người chuẩn bị chút đồ ăn, con nghỉ ngơi thật tốt đi."
Hàn Phỉ lại nói: "Cha, Văn Thư đâu?"
Đề cập đến con trai của mình, sắc mặt Hàn Thượng Thanh vốn còn có chút hài lòng ngay lập tức trầm xuống, đen như đáy nồi.
"Con tìm nó làm cái gì?"
Phản ứng của Hàn Thượng Thanh làm cho Hàn Phỉ kinh ngạc, trước đây không phải đứa con trai duy nhất này là sinh mạng quý giá nhất của Hàn Thượng Thanh sao? Thế nào mà hiện tại nói đến, ánh mắt kia không giống như nhìn nhi tử, mà giống như thấy cừu nhân vậy.
Hàn Phỉ cân nhắc một chút, nói: "Đã lâu không nhìn thấy Văn Thư, rất nhớ đệ ấy, làm sao?"
Hàn Thượng Thanh đón đến, thiếu kiên nhẫn nói: "Nó không cần con lo lắng, ở hậu viện đọc sách, ta bảo hắn không có chuyện gì thì đừng ra đến, dành thời gian cho việc đọc sách."
Hàn Phỉ đã xác định, trong này nhất định xảy ra chuyện gì đó, nhưng nàng không đưa ra nghi vấn lúc nàu, mà thuận theo gật đầu, nói: "Vậy ta về phòng trước."

Hàn Thượng Thanh vung tay lên, nói: "Đi thôi, ta sẽ phái nha hoàn chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho con."
Hàn Phỉ gật đầu, không chống cự, xoay người liền rời đi. Đi trên con đường quen thuộc trong kí ức, Hàn Phỉ có chút hoài niệm, tuy nơi này nàng cũng không ngốc bao lâu, nhưng nó là nơi nàng đến đầu tiên, bước chân nàng có mấy phần nhàn nhã, sau đó lại nghe thấy phía trước có tiếng vang truyền đến, giống như có tiếng đánh chửi. Hàn Phỉ sững sờ, lập tức bước nhanh tới.
"Làm sao còn chưa thu thập sạch sẽ? Củi lửa ngươi chặt được không? Vẫn xem mình là thiếu gia sao?"
"Ngươi nói chuyện a! Tại sao ngươi không nói chuyện, ngươi có phải câm rồi không?"
"Đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào là không cần làm việc! Ngươi tưởng bản thân mình là thiếu gia Hàn phủ à! Có thể cho ngươi một miếng cơm ăn đã là tốt rồi!"
"Chà chà, thiếu gia cái gì a, có phải là thiếu gia hay không cũng còn không biết, nói không chừng còn là con hoang đấy, Hàn phủ nuôi hắn lâu như vậy thật sự là cho chó ăn."
Đợi đến lúc Hàn Phỉ chạy đến, đã nhìn thấy một màn như thế, một thiếu niên choai choai bị mấy nô bộc hung thần ác sát vây quanh, từng lời nói khó nghe không sót một chữ truyền vào tai Hàn Phỉ, làm nàng nhíu mày, mà thiếu niên gầy yếu bị xô đẩy ở giữa không có nửa phần đáp lại.
Hàn Phỉ cất giọng nói: "Dừng tay! Các ngươi đang làm gì đấy?"
Mấy tên nô bộc quay đầu nhìn lại, bị dung mạo của Hàn Phỉ mạnh mẽ kinh diễm một phen, nửa ngày nói không ra lời. Hàn Phỉ căn bản không để ý tới bọn họ kinh diễm, trực tiếp hướng phía thiếu niên kia đi tới, đến gần một chút liền nhận ra đó là Hàn Văn Thư, năm năm trôi qua, tiểu hài nhi ngày nào hiện tại cũng đã lớn thành thiếu niên, chỉ là thân hình vẫn cứ đơn bạc đến kịch liệt, hắn mặc trên người một bộ y phục màu trắng, cả người lại càng thêm vẻ bệnh trạng.
"Khụ khụ khụ.."
Một trận tiếng ho khan vang lên dù đã bị hắn liều mạng đè nén, cũng khiến bọn nô bộc đang bị sửng sốt thức tỉnh, quay mặt nhìn nhau, có chút không biết từ đâu lại chạy tới một mỹ nhân đẹp đẽ như vậy. Đối diện với mỹ nhân, mấy nam nhân cũng không thể nói ra những lời nói ác độc như vừa rồi, chủ yếu là hiện tại quanh người Hàn Phỉ tỏa ra khí thế tương đối sắc bén, làm người ta kinh hồn bạt vía.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Hàn Phỉ giống như không nghe thấy, cầm lấy cổ tay thiếu niên, người đó vô thức giãy dụa một hồi, nhưng lúc vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Phỉ, hắn lập tức ngừng giãy dụa, sững sờ hô: "Phỉ tỷ tỷ.."
Hàn Phỉ 'ân' một tiếng, chăm chú bắt mạch cho hắn, phát hiện mạch đập của thiếu niên đã hết sức yếu ớt, còn có khuynh hướng thụ hàn, lập tức liền có chút tức giận, nói: "Văn Thư, ngươi không chăm sóc thật tốt cho thân thể mình sao?"

Vẻ mặt còn có chút vẻ trẻ con của Hàn Văn Thư vẫn chưa hết sững sờ, hé miệng, không nói gì, giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ. Còn Hàn Phỉ sau khi nói ra câu nói kia liền ngây người một hồi, nhớ lại biểu hiện ghét bỏ của Hàn Thượng Thanh vừa rồi, cùng với vừa rồi mấy tên nô bộc này tùy ý bắt nạt hắn, tựa hồ đã hiểu ra tất cả. Hàn Phỉ thở dài một hơi, nàng không biết Hàn phủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ giống hệt Hàn An kia, nàng vẫn là không nhịn được đau lòng.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại xông vào Hàn phủ?"
Mấy tên nô bộc bị xem nhẹ không nhịn được lớn tiếng quát hỏi.
Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy bên tai hô to một tiếng.
"Lớn mật! Các ngươi lại dám hô to gọi nhỏ đối với đại tiểu!"
Hàn Phỉ chênh chếch liếc mắt nhìn, thì ra là tiểu đồng kia chạy đến, đầy mặt nộ khí hướng về phía mấy nô bộc bên này nói chuyện.
"Đây là đại tiểu thư, các ngươi cũng nhận không ra à! Các ngươi bị mù mắt chó rồi phải không? Còn không mau nhận sai!"
Tiểu đồng căm phẫn sục sôi, nước bọt cũng phun ra, nhất là nói đến câu nói kia 'các ngươi bị mù mắt chó rồi phải không ' lại càng thêm vui sướng, rốt cuộc, rốt cuộc tìm được người giống như hắn!
Đám nô bộc mù mắt chó: "..."
Thật xin lỗi, bọn họ thật không nhận ra đây là đại tiểu thư!
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Vì sao các ngươi dám to gan bắt nạt Văn Thư như vậy? Hả?"
Bọn nô bộc lập tức liền quỳ xuống, mồ hôi lạnh ứa ra, nửa ngày một chữ cũng nói không ra miệng. Chuyện này ở Hàn phủ mọi người đều biết, chỉ là vẫn không nói toạc ra bên ngoài mà thôi. Từ lúc vị nhị phu nhân được gọi là' thanh mai trúc mã ' tìm tới cửa, lão gia liền nghiêm trọng hoài nghi Hàn Văn Thư không phải là thân sinh, thái độ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đối với hắn lập tức giảm mạnh, đối xử càng ngày càng kém với nhi tử thân phận không rõ ràng, ngay cả trước đây mỗi ngày cũng đều thỉnh đại phu tới xem cho hắn một chút cũng bị hủy bỏ, mặc cho nhị phu nhân giải thích thế nào, lão gia cũng không tin.
Tháng ngày lâu dài, ngay cả nhị phu nhân vốn còn che chở cho nhi tử cũng không muốn phạm sai lầm trên người Hàn Văn Thư, cho rằng vì hắn mới làm mình càng ngày càng bị chồng chán ghét, vì thế cũng buông tay mặc kệ. Hàn phủ vốn chính là một nơi ăn tươi nuốt sống người khác, người bên trên đối xử với Hàn Văn Thư ra sao, bọn hạ nhân cũng đều nhìn vào trong mắt, cũng càng ngày càng không để vị thiếu gia này vào mắt, dù sao có phải là thiếu gia hay không còn chưa biết đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.