Hàn Phỉ hắt hơi một cái, luôn cảm thấy có người đang mắng nàng. Nàng xoa xoa mũi, khiến Hạ Hầu Quyết ở bên cạnh hỏi: "Làm sao thế?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nhìn về phía trước, mà lúc này, hiện ra trước mặt bọn họ là một cánh cửa đồng cực lớn, cánh cửa này cao bằng hai người, rộng ba mét, phía trên còn khắc đồ án ly kỳ cổ quái, nhưng bởi vì quá lâu, đồ án cũng không nhìn ra rõ lắm, chỉ còn dư lại cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa này. Hàn Phỉ đẩy đẩy cửa, không thể đẩy ra. Lập tức những người khác cùng tiến lên đến đẩy, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, cau mày nhìn cánh cửa đồng, xem ra là không thể cứng rắn mở ra được, khẳng định có cơ quan gì đó rồi. Nhưng mặc cho Hàn Phỉ tìm khắp nơi, cũng không tìm được bất kì cái nào cơ quan nào. Điều này làm nàng có chút ủ rũ.
Hạ Hầu Quyết có lòng muốn muốn an ủi Hàn cô nương cũng không biết nói thế nào mới tốt, hắn chỉ nhớ địa đồ dẫn tới bảo tàng, cũng không biết cơ quan bên trong, vì thế chỉ có thể chờ đợi.
Lúc mọi người ở đây đều đang nghĩ phương pháp làm sao mở cánh cửa này ra, một trận tiếng thở thô nặng vang lên.
Hạ Hầu Quyết nghi hoặc nói: "Người nào thở dốc kịch liệt như vậy? Làm gì đây?"
Không có tiếng trả lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Hạ Hầu Quyết kinh ngạc nói: "Thế nào, vẫn chưa có người nào thừa nhận?"
Tiếng thở quanh quẩn xung quanh, chợt xa chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919327/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.