Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ hắt hơi một cái, luôn cảm thấy có người đang mắng nàng. Nàng xoa xoa mũi, khiến Hạ Hầu Quyết ở bên cạnh hỏi: "Làm sao thế?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nhìn về phía trước, mà lúc này, hiện ra trước mặt bọn họ là một cánh cửa đồng cực lớn, cánh cửa này cao bằng hai người, rộng ba mét, phía trên còn khắc đồ án ly kỳ cổ quái, nhưng bởi vì quá lâu, đồ án cũng không nhìn ra rõ lắm, chỉ còn dư lại cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa này. Hàn Phỉ đẩy đẩy cửa, không thể đẩy ra. Lập tức những người khác cùng tiến lên đến đẩy, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, cau mày nhìn cánh cửa đồng, xem ra là không thể cứng rắn mở ra được, khẳng định có cơ quan gì đó rồi. Nhưng mặc cho Hàn Phỉ tìm khắp nơi, cũng không tìm được bất kì cái nào cơ quan nào. Điều này làm nàng có chút ủ rũ.
Hạ Hầu Quyết có lòng muốn muốn an ủi Hàn cô nương cũng không biết nói thế nào mới tốt, hắn chỉ nhớ địa đồ dẫn tới bảo tàng, cũng không biết cơ quan bên trong, vì thế chỉ có thể chờ đợi.
Lúc mọi người ở đây đều đang nghĩ phương pháp làm sao mở cánh cửa này ra, một trận tiếng thở thô nặng vang lên.
Hạ Hầu Quyết nghi hoặc nói: "Người nào thở dốc kịch liệt như vậy? Làm gì đây?"
Không có tiếng trả lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Hạ Hầu Quyết kinh ngạc nói: "Thế nào, vẫn chưa có người nào thừa nhận?"
Tiếng thở quanh quẩn xung quanh, chợt xa chợt gần. Hạ Hầu Quyết có chút hoảng hốt, đang muốn nói cái gì, Hàn Phỉ đột nhiên xuỵt một tiếng, mọi người đều giữ yên lặng, ngay cả hô hấp của mình cũng khống chế rất thấp, điều này khiến tiếng thở kia càng thêm rõ ràng. Hàn Phỉ từ từ nhìn về phía sau, tựa hồ tiếng thở này truyền đến từ thông đạo tối đen phía sau. Mỗi người cũng đề cao cảnh giác, không nhịn được nhích tới gần Hàn Phỉ nhìn có vẻ bình tĩnh nhất.
Hàn Phỉ híp mắt, nỗ lực nhìn xa hơn, tựa hồ ở trong bóng tối, có một vệt bóng dáng màu trắng như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lóe lên, tốc độ rất nhanh, cho nên nàng căn bản là không thể nhìn rõ xem đó là vật gì, chỉ là.. có vẻ hình thể rất lớn.
Hàn Phỉ nắm chặt tay, nói: "Lấy côn điện ra cho ta! Bày trận hình phòng thủ! Nhanh!"
Hạ Hầu Quân nghe thấy lập tức bắt đầu điều động, từng tầng từng tầng vây quanh, điện côn chĩa ra phái ngoài, trận địa sẵn sàng đón địch. Rốt cục.. bóng dáng màu trắng bóng kia cũng dừng lại, mà Hàn Phỉ cũng lập tức nhìn thấy bóng dáng không chân thực kia là vật gì. Lông tóc màu trắng, tứ chi chạm đất, một cái đầu hổ khổng lồ thở phì phò, cặp mắt tròn vo đang nhìn chăm chú lên bọn họ. Đó là.. một con cọp màu trắng cực lớn.

Hàn Phỉ suýt nữa tưởng bản thân mình hoa mắt, con cọp trắng hình thể to lớn như thế quả thực chẳng khác nào quái vật. Tứ chi chạm đất còn cao hơn so với một người đứng thẳng. Nhất là lúc bị đôi mắt to sắc lạnh kia nhìn chằm chằm, Hàn Phỉ cảm giác mình chẳng khác nào một miếng thịt vậy.
Chậm rãi, Bạch Hổ từ trong bóng tối đi ra, nhóm người Hạ Hầu Quân cũng nhìn thấy sinh vật đang thở dốc kia là gì, lập tức có người nhát gan đùi cũng phát mềm, người bình thường làm sao đã thấy qua một lão hổ khổng lồ như vậy a!
Bạch Hổ cứ như vậy ung dung thong thả bước ra, đáng kinh ngạc là bước chân kia lại khiến người nhìn sinh ra một loại cảm giác cao quý ưu nhã, phảng phất trước mặt không phải là một con dã thú, mà là một mỹ nhân cả người tư thế yêu nhiêu. Hàn Phỉ nhìn người nhà họ Hạ Hầu, mỗi một người đều bị dọa đến mặt xám như tro tàn, côn điện cầm trong tay cũng run lên cầm cập, chớ nói chi là phản kháng, chẳng qua là hình thể của con Bạch Hổ này cũng căn bản không thể bị điện giật ngất đi, lượng điện trong điện côn chỉ có thể dùng để đối phó con người, dã thú lớn như vậy e là chỉ xứng gãi ngứa cho nó thôi.
Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, trong đầu gào thét với Đào Bảo: "Có đồ vật gì có thể đối phó con dã thú này không?"
Đào Bảo cũng bắt đầu khẩn trương lên, nói: "Đại pháo!"
"Không được, sợ là huyệt động này sẽ sụp, đến lúc đó chúng ta cũng trốn không thoát."
"Thương!"
"Không được, vừa rồi ngươi cũng thấy tốc độ của nó quá nhanh, lực nhảy rất tuyệt, phỏng chừng có thể né tránh."
"Vậy, không có cách nào, đồ vật có thể đổi lấy trong hệ thống quá nhiều, ta, ta nhất thời không nghĩ tới vật gì hữu dụng!"
Đáy lòng Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Đã như vậy, liền giao cho ta đi."
Đào Bảo gấp gáp, nói: "Kí chủ, ngươi muốn làm cái gì? Rất nguy hiểm!"
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, lại nhìn đầu Bạch Hổ kia, tự lẩm bẩm nói: "Ta cảm thấy.. Nó sẽ không làm thương tổn ta."

Vì muốn chứng minh cái suy đoán này, Hàn Phỉ chậm rãi đi ra khỏi đám người, trực tiếp dọa sợ nhóm Hạ Hầu Quân, Hạ Hầu Quyết muốn đưa tay kéo Hàn Phỉ lại nhưng lại chỉ chụp vào khoảng không, Hàn Phỉ trực tiếp đi tới phía Bạch Hổ. Bạch Hổ cũng dừng bước chân, cứ như vậy đứng ở nơi đó, nhìn Hàn Phỉ đang đến gần nó. Bạch Hổ nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn như răng cưa, bị hàm răng đó khẽ cắn xuống một cái, tuyệt đối sẽ bị cắt thành hai đoạn! Nhưng Hàn Phỉ lại đột nhiên đưa tay ra, lắc lắc cái vòng vẫn luôn giấu trong tay áo, phát ra thanh âm thanh thúy, con ngươi Bạch Hổ lập tức liền nhìn cái vòng tay kia, dáng vẻ vốn nhe răng nhếch miệng dần dần yên tĩnh lại, giống như đang nghi hoặc cái gì đó.
Hàn Phỉ cũng không làm việc khác, cứ như vậy đưa tay ra, hình ảnh ngắt quãng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn Bạch Hổ dần dần mang theo một loại hoài niệm, một cái tên tràn vào trong đầu, nàng vô thức kêu lên.
"Sở Du."
Trong nháy mắt, Bạch Hổ liền sửng sốt, rõ ràng là dã thú, nhưng thần thái lại chẳng khác nào con người.
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, ý thức được bản thân vừa hô lên một cái tên xa lạ, nhưng danh tự này tự nhiên quấn quýt trong miệng nàng, mang theo một cảm giác quen thuộc, nàng lại gọi một lần: "Sở Du."
Bạch Hổ làm ra một cử động mà không ai ngờ tới. Nó quỳ xuống, cái đầu to cũng hạ thấp đi, tựa hồ muốn để sát vào bàn tay Hàn Phỉ, nhưng cử động này phối hợp với hình thể của nó, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc đến run sợ. Hạ Hầu Quyết muốn xông qua kéo Hàn cô nương trở về, nhưng chân hắn đang run rẩy, căn bản là không thể động đậy.
Hàn Phỉ nhích tay tới gần, tựa hồ muốn sờ vào đầu hồ khổng lồ, nhưng động tác này lại cực kỳ đáng kinh sợ, ngay lúc tay nàng sắp đụng vào trên cái đầu lông xù kia, Hạ Hầu Quyết cũng không nhịn được nữa, dùng khí lực cuối cùng ném côn điện trong tay mình qua.
Đồng tử Hàn Phỉ co rụt lại, hô to: "Không được!"
Nhưng vẫn là quá trễ, cái côn kia trực tiếp nện vào đầu Bạch Hổ, chỉ nghe xẹt xẹt một tiếng, điện lưu quang mang lóe lên, bộ lông trắng như tuyết trong nháy mắt liền đen một đám, lông tóc cũng bị đốt mất một mảng, bên tai lập tức truyền đến một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.
Bạch Hổ hoàn toàn bị chọc giận, nhún một cái vọt qua đỉnh đầu Hàn Phỉ, hướng về phía Hạ Hầu Quyết vồ tới, cái mồm há rộng toàn bộ là răng nhọn, tựa hồ muốn một ngụm cắn chết cái tên dám làm tổn thương nó.
Hạ Hầu Quyết bị sợ bể mật, nhưng hắn vì an toàn của Hàn cô nương mà đồng ý trả giá tất cả, cứ như vậy nhắm mắt lại, chờ đợi bị cắn một cái.
Lúc hàm răng nhọn sắp cắn tới Hạ Hầu Quyết, Hàn Phỉ nổi giận gầm lên một tiếng: "Sở Du! Ngươi muốn bị nhổ răng à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.