Vượt qua đỉnh núi, Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như đến được lối vào mà Hạ Hầu Quyết nói tới, đây thực ra không đáng nói là một cái cửa vào, nếu như không phải là Hạ Hầu Quyết luôn mãi khẳng định, nàng nhất định cho rằng hắn đây là đang nói đùa, bởi vì trước mặt là một ngôi mộ. Đúng vậy, không nhìn lầm, chính là một phần một niên đại đã lâu. Đúng hơn là một khối Vô Tự Bi, trông khá là đơn giản, nhưng dấu vết lâu đời trên đó rất sâu, dù thế vẫn cứ ngoan cường đứng vững vàng. Hàn Phỉ nhìn hai bên tấm Vô Tự Bi, vẫn không nhìn ra cái gì, nói: "Cái này phải làm sao để đi vào a?" Hạ Hầu Quyết lắc đầu một cái, nói: "Ta cũng không biết, nhưng cửa vào xác thực chính là chỗ này, ta nhớ không lầm đâu." "Được rồi." Hàn Phỉ vén tay áo lên, bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới tấm bia mộ này, thỉnh thoảng lại đưa tay ra sờ soạng, nàng nhớ trên ti vi từng nói muốn mở cơ quan đều là sau khi chuyển động vật gì đó liền mở ra một cái cửa! Ngay lúc Hàn Phỉ nghĩ như vậy, tay nàng vô thức ấn xuống một cái, lập tức bên tai vang lên tiếng ầm ầm ầm, nấm mồ sau tấm Vô Tự Bi chậm rãi tách ra hai nửa, lộ ra một cái cửa động đen nhánh, có một lối cầu thang đá dẫn sâu xuống không gian tối om bên dưới. Hạ Hầu Quyết không nhịn được phải giơ ngón tay cái với Hàn Phỉ, không hổ là hậu nhân của thần nữ, phát hiện cơ quan đơn giản như vậy! Lợi hại! Hàn Phỉ ho khan hai lần, khiêm tốn chịu đựng phần khen ngợi này, sau đó phất tay một cái, ra hiệu mọi người cùng lên đến, mà bản thân dẫn đầu đi xuống. Thông đạo trong của động rất tối đến nỗi đưa tay ra không thấy được năm ngón, Hàn Phỉ là người đầu tiên dừng lại, móc ra một gậy huỳnh quang, lúc tia sáng xuất hiện, lại dẫn lên một trân thanh âm thán phục, chẳng qua là mọi người cũng đã quen với việc Hàn cô nương thỉnh thoảng móc ra một đồ vật gì đó rất kì lạ rồi. Hàn Phỉ lại lấy ra một cái đánh lửa, mở ra, ngọn lửa sáng lên, có chút phập phù, nhưng cũng không bị tắt, thỉnh thoảng sẽ lay động một hồi. Điều này chứng tỏ thông đạo này cũng không phải hoàn toàn đóng kín, phía dưới có không khí lưu thông, vậy thì sẽ không có chướng khí. Sau khi có ánh sáng, Hàn Phỉ mang theo mọi người chậm rãi tiếp tục tiến lên, thông đạo này rất dài, Hàn Phỉ thầm đếm số bậc thang dưới chân, ròng rã đi hơn hai trăm bậc cầu thang mới đứng ở trên một cái bình đài. Như vậy xem ra, nơi này ít nhất là thâm nhập dưới đất hơn 100 mét, cứ theo đó mà tính toán, công trình này tương đối lớn, ngay cả Hàn Phỉ cũng không nhịn mà sinh lòng hiếu kỳ cùng chờ mong với nơi này. Phía trước Bình đài lại là một cái thông đạo, giá cắm nến treo trên tường lại đột nhiên sáng lên, từng chiếc từng chiếc cháy sáng, chiếu rọi cả đầu thông đạo sáng choang, biến hóa đột ngột này dọa cho mọi người giật nảy mình, dồn dập cũng tụ lại một chỗ. Hàn Phỉ mở miệng nói: "Tất cả chớ động." Tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Phỉ, chờ đợi mệnh lệnh của nàng. Hàn Phỉ lại lấy ra một viên đá trước khi đi vào thông đạo nàng nhặt bỏ vào trong người, quăng về phía thông đạo, viên đá lăn một đoạn khá xa, đoạn đường này cũng không xảy ra bất kỳ biến hóa nào.
Hàn Phỉ thoáng an tâm, nói: "Đi về phía trước!" Ở nơi như thế này, Hàn Phỉ không thể không cẩn thận, bất kỳ bảo tàng nào cũng sẽ không để người dễ dàng chiếm được, nhất định phải cẩn thận từng li từng tí một. Ngay lúc Hàn Phỉ đang chậm rãi thâm nhập vào bảo tàng, một bên khác nhóm người Đồ Mộng Hàm bị bọn họ giật điện ngất đi cũng dần tỉnh lại, chỉ là đợi khi tỉnh lại, Đồ Mộng Hàm phát hiện mình là bị người gánh đi, nàng sợ đến mức hét lên một tiếng, hô to: "Thả ta xuống!" Lập tức Đồ Mộng Hàm đã bị người trực tiếp vứt trên mặt đất, rơi thất điên bát đảo, bên tai còn truyền đến giọng nói của một người nam nhân: "Tỉnh lại rồi sao?" Đồ Mộng Hàm ôm cái eo ngã đau, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một nam nhân anh tuấn đứng ở trước mặt, ngũ quan nhã nhặn tuấn lãng, mặc một thân thanh sam, cả người còn mang theo hơi thở sách vở, nhưng quanh thân lại đầy vẻ quý khí sang trọng. "Nói cho ta biết địa điểm." Nam nhân lại hỏi. Ngữ khí cứng rắn cùng vẻ bề ngoài của hắn có chút không phù hợp. Đồ Mộng Hàm sững sờ một hồi mới thanh tỉnh lại, nói: "Địa điểm nào? Ngươi là ai? Tại sao lại bắt giữ ta?" Nam nhân cười nhạo một tiếng, nói: "Không phải là ta bắt giữ ngươi, ta mang ngươi theo là bởi vì ngươi biết rõ cửa vào, vậy hiện tại, nói cho ta biết, lối vào ở đâu được chưa?" Đồ Mộng Hàm vô thức hiểu rõ, nam nhân hỏi nàng cửa vào là chỉ cách xâm nhập bảo tàng Hạ Hầu gia! Người đàn ông này là ai? Đồ Mộng Hàm cẩn thận không nói gì, nhưng nam nhân hiển nhiên không phải người giỏi kiên trì, nói: "Không muốn nói sao?" Đồ Mộng Hàm cắn răng, nói: "Ngươi nói cho ta biết ngươi là ai! Nếu không một chữ ta cũng không tiết lộ!"
Đồ Mộng Hàm vừa nói xong, một nam nhân cường tráng nhìn giống như hộ vệ lập tức hô: "Lớn mật! Lại dám vô lễ với Tần Uyên điện hạ như vậy!" Đồ Mộng Hàm lập tức giật mình, nàng vừa nghe thấy cái gì? Tần Uyên điện hạ? Tần Uyên? Đang ở Hàn Linh, Đồ Mộng Hàm làm sao lại không biết hiện tại triều đình chia làm hai phái đang tranh đoạt đế vị, một phái là Đại Hoàng Tử Tần Mục dẫn đầu, một phái là Nhị Hoàng Tử Tần Uyên dẫn đầu, nhưng so với Tần Mục, Tần Uyên này rất ít giao du với bên ngoài, hầu như không nghe được tin đồn nào về hắn, nhưng hiện tại, vị Tần Uyên điện hạ trong truyền thuyết này lại xuất hiện ở trước mặt mình. Đồ Mộng Hàm không thể nói được cảm giác hiện tại của bản thân là gì, nhưng trái tim nhảy có chút kịch liệt. Tần Uyên nhìn nữ nhân trước mắt đang sững sờ, trong lòng càng thêm thiếu kiên nhẫn, hắn thật vất vả mới nắm bắt được tin tức liên quan đến bảo tàng của Hạ Hầu gia, vội vã chạy tới, lại mất phương hướng, điều này thật khiến người ta ủ rũ, hiện tại nhặt được người Hạ Hầu gia đang hôn mê, vốn tưởng rằng sẽ có được cơ hội biết được phương hướng, không nghĩ lại nhặt được một nữ nhân ngu ngốc! Tần Uyên thất vọng xoay người, nhàn nhạt nói: "Gϊếŧ đi, không có giá trị sử dụng." "Vâng, điện hạ!" Nói rồi, đại hán kia giơ đao lên, chuẩn bị giải quyết tại chỗ, Đồ Mộng Hàm sợ đến hồn phi phách tán, vội vã hô to: "Ta nói! Ta có thể nói cho ngươi vị trí cửa vào!" Tần Uyên dừng bước, nói: "Ngươi đồng ý nói?" Đồ Mộng Hàm nuốt nước miếng, nói: "Ta đồng ý!" Nàng vẫn chưa thể chết, ở nơi này nàng ăn thiệt thòi lớn như vậy, bị người thiết kế hãm hại, nàng làm sao cũng nuốt không trôi cục tức này, nhất là Hàn Phỉ cười đến khoa trương kia càng làm cho nàng không nén nổi cơn giận, Đồ Mộng Hàm tuy không hiểu cái gì là người chơi mới cùng người chơi già dặn kinh nghiệm, nhưng nàng nhìn ra được Hàn Phỉ đang coi thường nàng! Một nữ nhân ti tiện lại xem thường nàng! Điều này làm sao có thể khiến một người từ nhỏ đã được tất cả mọi người tán thưởng cùng cung phụng như Đồ Mộng Hàm có thể chấp nhận! Thiệt thòi lớn như vậy, nàng không thể tiếp thu, nàng muốn trả thù! Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồ Mộng Hàm trở nên trở nên sắc bén, nhìn Tần Uyên điện hạ anh tuấn trước mắt, trong con ngươi lóe lên một vệt tinh quang, chậm rãi nói: "Điện hạ, nếu như ngươi muốn lấy được bảo tàng kia, ta có thể giúp ngươi, chỉ cần.. ngươi thay ta gϊếŧ một người." Nhiệm vụ thần nữ nhiệm vụ không cho phép tàn sát người ứng cử. Nhưng mượn đao gϊếŧ người lại không hề nói là không thể, không phải sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]