Hàn Phỉ lại hỏi: "Vậy các ngươi dọc đường e là không chỉ tao ngộ lưu đày thôi, đúng không?" Lời Hàn Phỉ nói có ý riêng.
Sắc mặt Hạ Hầu Quyết có chút khó coi, tựa như nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng, người của bản gia căn bản không muốn để chúng ta sống sót, lúc trục xuất chúng ta, còn xuống tay hạ độc, số người dọc đường đi bị chết quá nửa là bởi vì độc này, chúng ta đã từng đi tìm đại phu đến xem, nhưng dù có trả cho đại phu bao nhiêu tiền cũng đều không thể giải được độc này, cuối cùng chỉ có thể chờ chết."
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, trong đầu đâm đâm Đào Bảo, nói: "Sao người nhà họ Hạ Hầu lại không hề giống tám cánh quân còn lại thế? Chuyện này cũng quá tàn nhẫn đi! Không phải là cùng một dòng họ sao?"
"Kí chủ, dựa theo ghi chép, trong quân tựa hồ Hạ Hầu nhất tộc là hỗn loạn nhất."
"Có ân oán từ trước sao?"
".. Có thể hiểu như vậy."
Hàn Phỉ coi như là hiểu rõ, nhưng lại cảm thấy đau đầu.
Hạ Hầu Quyết thấy Hàn Phỉ không nói lời nào, trong lòng có chút thấp thỏm, nói: "Tuy chúng ta còn lại không nhiều, nhưng một đời nhất nhất trung thành! Những người ở bản gia vốn đã hư thối, đã hoàn toàn lãng quên lời thề lúc trước!"
Lúc Hạ Hầu Quyết nói ra câu nói này còn có chút tức giận bất bình, ánh mắt tràn đầy căm ghét.
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Hầu Quyết hạ thấp giọng, nói: "Trong bản gia đã có người không để ý đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919313/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.