Lúc Hàn Phỉ thật vất vả tiêu hóa sở mọi tin tức, thì có binh lính tới gặp nàng, nói là Vương gia đang tìm. Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là không cam tâm tình nguyện thu hồi tâm tư của bản thân, theo sau binh lính đi tìm Tần Triệt.
Nói mới nhớ, sáng sớm Tần Triệt đã biến mất, Hàn Phỉ vẫn rất muốn biết hắn đi nơi nào, liền hỏi: "Vương gia sáng sớm đã đi làm gì vậy?"
Binh lính kinh ngạc nhìn về phía Hàn Phỉ, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ hỏi như vậy, sau đó binh lính lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, nói: "Vương gia tất nhiên là đang luyện binh, Hàn cô nương yên tâm, Vương gia tuyệt đối không có chuyện bỏ ngươi đi tìm hoa vấn liễu đâu."
Hàn Phỉ: "..."
Nàng đúng là không nên hỏi! Hàn Phỉ quyết định im lặng là thích hợp nhất. Rất nhanh, binh lính liền dẫn Hàn Phỉ đi tới trên tường thành, lúc này dần dần có gió, bão cát tràn ngập, tầm mắt tựa hồ có chút mơ hồ. Hàn Phỉ không thể không đưa tay che mắt, sợ bị cát bay vào mắt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ở dưới tường, hình như có rất nhiều điểm đen nhỏ, nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là từng hàng người đang đứng. Rất nhiều, rất nhiều binh lính đang xếp thành đội hình ngay ngắn. Mà đội hình này.. hình như có hơi quen thuộc.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang vắt óc nghĩ xem bản thân đã thấy qua ở đâu, thì các binh sĩ phía dưới bắt đầu hành động, từng trận tiếng bước chân đều nhịp vang lên, cả mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919311/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.