Chương trước
Chương sau
Trong hoàng cung Hàn Linh, Tần Hoàng đã mang bệnh nằm trên giường rất lâu, toàn bộ bầu không khí hoàng cung đều rất ngột ngạt, ngay cả cung nữ thái giám tới lui dáng vẻ cũng đều vội vàng. Hàn Yên vừa hầu hạ Tần Hoàng uống thuốc xong, cũng dụ dỗ hắn ngủ, mới chậm rãi thả chén thuốc trong tay xuống, vẻ ấm áp nhu hòa một khắc trước vẫn còn trên mặt đều biến mất, có chỉ còn dư lại sự căm ghét cùng thiếu kiên nhẫn.
"Còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Hàn Yên đột nhiên hỏi như vậy, không hề để ý Tần Hoàng còn nằm trên giường.
Sau một khắc, thân ảnh Cảnh Đông chậm rãi hiển hiện, thần tình nghiêm túc, nói: "Nhanh thôi, dược hiệu phát huy khoảng chừng một tháng liền đủ."
Sắc mặt Hàn Yên càng kém, nhưng cũng biết thời gian một tháng đã là nhanh nhất, muốn tránh tầm mắt của ngự y, khiến Tần Hoàng thần không biết quỷ không chết mà không ai biết, thật sự có chút khó khăn. Nàng tuy hiểu, nhưng kiên nhẫn của nàng đã đến cực hạn, nhất là gần đây, do dược hiệu tác động, thân thể Tần Hoàng mỗi ngày một kém hơn, thậm chí hiện tại thần chí đã có chút không tỉnh táo, càng ngày càng xem nàng là Tuyết quý nhân, hôm đó cứ gọi 'Tuyết nhi Tuyết nhi', ngay cả tình ý nồng đậm trên gương mặt, cũng đều là đối với người khác. Điều này khiến Hàn Yên làm sao tiếp thu được. Cho dù nàng không để ý tình cảm thật sự của Tần Hoàng, nhưng bị một người nam nhân xem là một người phụ nữ khác, ai cũng sẽ không vui vẻ, chịu đựng suốt năm năm vừa qua đã là cực hạn của nàng rồi.
Cảnh Đông thấy sắc mặt kí chủ khó coi, trong lòng cũng hiểu, kí chủ vẫn còn chưa thể thoát khỏi bóng ma của chuyện năm năm trước. Lúc ấy, đợi đến khi hắn từ trong hệ thống tỉnh lại, Cảnh Đông phát hiện tình huống xấu nhất nó dự liệu đã phát sinh, Hàn Yên đã bị chà đạp tỉnh lại trên Long sàng, từ đây, kí chủ của nó cũng thay đổi thành một người khác, càng thêm ngoan độc, càng thêm quả quyết, thậm chí ngay cả nhiệm vụ, cũng đã thay đổi.
Cảnh Đông lần đầu tiên thấy, nhiệm vụ chủ của hệ thống cũng cải biến, có lẽ là kí chủ biến hóa quá lớn, mà cái giá phải trả cũng quá cao.
Hàn Yên trầm tư một hồi, trên khuôn mặt ung dung hoa quý còn mang theo một vệt ngạo khí, nói: "Tốc độ lan truyền về thần nữ còn chưa nhanh, ta cần thêm một chất phụ gia, khiến danh vọng của ta được đẩy cao hơn một chút."
"Kí chủ muốn khợi động quyền hạn sử dụng sao?"
"Để ta ngẫm lại, lần này, ta muốn hoàn thành cửa ải nhiệm vụ này, tin tức về chín cánh quân cũng đã tìm được, bảo tàng liên quan đến Hạ Hầu ta cũng nhận được manh mối, chỉ cần tìm được bảo tàng này, vậy thì phần thắng của ta mới lớn hơn một chút."
Hàn Yên bắt đầu lập mưu chuẩn bị hành động, thời gian năm năm đã đủ cho nàng tích lũy chính thế lực của mình, toàn bộ triều đình hiện nay, từ trong ra ngoài bị hai đầu chiếm cứ, mà lớn nhất là Tần Vương, khi Tần Vương trở về, Hàn Yên liền có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên không bao lâu, trong một loạt chiến dịch, Tần Triệt mang đến quá nhiều danh vọng, dân gian đã có lời đồn đại, chỉ cần có chiến thần, Hàn Linh liền sẽ không ngã xuống. Đối với Hàn Yên mà nói, Tần Triệt là địch hay bạn còn chưa rõ, tất nhiên là không hy vọng trong lúc mấu chốt, còn có một đối thủ khác cạnh tranh chạy đến.
"Nương nương, Đại Hoàng Tử Điện Hạ cầu kiến."

Ngoài cửa, truyền đến thanh âm thị nữ thiếp thân của Hàn Yên. Sắc mặt Hàn Yên đang trầm tư lập tức liền cứng ngắc, trở nên phức tạp, Cảnh Đông nhìn nàng thở dài một hơi, nói: "Kí chủ, trong lòng hắn vẫn đúng là chỉ có hoàng vị thôi."
Hàn Yên cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đương nhiên biết rõ, năm năm trước liền biết, Tần Mục người này, không có trái tim."
Cảnh Đông đón đến, nói: "Vậy kí chủ ngươi.."
Hàn Yên lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không mềm lòng."
Nói rồi, Hàn Yên vẫy vẫy tay áo, giống như ném đi toàn bộ tình cảm còn dư lại, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Lúc Tần Mục rốt cục nhìn thấy Hàn Yên, nhịp tim hắn tăng nhanh một phần. Hàn Yên năm năm sau, so với ngày xưa càng thêm đoan trang, trên thân mang theo một chút khí tức cao quý được tạo thành trong mỗi ngày được đế vương sủng ái, thân mang một bộ trang phục hào hoa phú quý màu vàng óng, mái tóc được búi cao lên, đầu đội Kim Sai, mỗi một bước lay động đi tới.
Lúc Hàn Yên đứng lại, Tần Mục còn chưa kịp tỉnh táo lại.
Hàn Yên lộ ra nụ cười trào phúng, nói: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ, hoàn hồn đi."
Tần Mục nghe vậy, chậm rãi thu tầm mắt lại, nói: "Ngươi đã tới."
Hàn Yên phất tay một cái, khiến cho tất cả mọi người đi xuống, chỉ để lại nàng và Tần Mục, sau đó nói: "Tìm ta có việc gì sao?"
Tần Mục tiến lên một bước, nói: "Ta chính là tới thăm ngươi một chút thôi."
Hàn Yên cười gằn, nói: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ nói giỡn, hiện tại ngài phải muốn tránh hiềm nghi mới đúng, dù sao, ta cũng xem như mẫu phi của ngươi."

Hai chữ 'mẫu phi' Hàn Yên cắn đặc biệt nặng, khiến sắc mặt Tần Mục lập tức chìm xuống.
"Ngươi nhất định phải cường điệu như vậy sao, Yên Nhi?"
Hàn Yên lui lại một bước, nói: "Chú ý đúng mực, dù sao, tai vách mạch rừng. Đối với thân phận của ngươi và ta hiện nay, cách xưng hô cúng quá thân mật đấy, nếu không đồng ý gọi ta là Mẫu Phi, vậy thì kêu một tiếng Yên phi nương nương là tốt rồi."
"Hàn Yên!"
"Làm sao?"
Hô hấp của Tần Mục nặng thêm một chút, nhưng trong thời gian năm năm này, hắn tận mắt nhìn thấy Hàn Yên từng bước một vững vàng tăng tiến trong hậu cung đến mức độ như bậy giờ. Cũng trong năm năm, Tần Mục đã hỏi qua chính mình, có hối hận không? Hối hận vì tự tay dâng Hàn Yên lên long sang của Phụ hoàng không? Tần Mục phải không hối hận, lý trí của hắn không hối hận, cũng chính bởi vì Hàn Yên, tâm tư của Phụ hoàng vốn hoàn toàn hướng về Tần Uyên cũng thu hồi lại, mới dẫn đến thế cục ngang nhau như hôm nay, bằng không lúc hoàng hậu Khánh thị rơi xuống nước, hắn cũng đã bị xử trí. Tần Mục không dám hối hận, bởi vì hắn không thể thua, phía sau hắn, đã không còn Khánh gia có thể chống đỡ hắn tùy ý làm bậy, trừ bản thân, trừ thân phận Đại Hoàng Tử này, hắn không có thứ gì khác nữa. Nhưng về tình cảm..
Tần Mục lộ ra nụ cười cay đắng, nói: "Ta biết ngươi luôn trách cứ ta, năm năm qua, chưa từng thay đổi."
Sắc mặt Hàn Yên cứng đờ, không nói gì. Năm năm trước, nàng đúng là thật sự yêu thích Tần Mục, thậm chí cũng thật lòng hi vọng có thể phụ trợ hắn đăng cơ, nhưng ngay lúc nàng tràn đầy nhiệt tình lại bị hắn một tay phá nát ngay vào đêm hôm ấy, không có ai biết nàng đã tuyệt vọng như thế nào. Nếu đã dơ bẩn, nàng liền dơ bẩn đến cùng, nếu đã không có đường lui, vậy thì nàng sẽ đi tới cuối con đường ấy!
"Đủ rồi, ngươi trở về đi thôi, bản cung không muốn gặp lại ngươi."
Sau khi Hàn Yên nói xong câu đó, liền muốn xoay người rời đi, nhưng sau một khắc, cổ tay nàng bị tóm lấy, thân thể bị xoay chuyển, rơi vào một vòm ngực dày rộng, đôi cánh tay vững vàng ôm nàng. Trái tim, run rẩy một hồi.
Sau đó, Hàn Yên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Tần Mục: "Hàn Yên, giúp ta, ta cần ngươi trợ giúp."
Trái tim Hàn Yên vốn có chút dao động một lần nữa trở nên lạnh lẽo. Nàng cười lạnh một tiếng, quả nhiên, người đàn ông này, trước sau chỉ có quyền lợi cùng địa vị của bản thân. Nàng, đến cùng là đang hy vọng xa vời cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.