Lúc Điệp Y nói ra câu này, bản thân nàng lập tức hối hận, nàng không nên hỏi! Nhưng, sau khi hỏi ra, nàng lại càng thêm khát vọng muốn biết rõ đáp án. Điệp Y thấp thỏm bất an ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Triệt, muốn lấy được một đáp án như nàng mong mỏi, nàng cảm thấy, thời gian năm năm, đã đủ, thanh xuân của một cô nương gia có bao nhiêu cái năm năm chứ? Nàng không danh không phận từ nơi nào đi ra, đi theo hắn, chung quy cũng phải có kết quả chứ? Nhưng mà, lúc Điệp Y đối diện với ánh mắt mang đầy vẻ châm biếm của Tần Triệt, nàng cảm giác mình đã sai rồi, sai vô cùng.
Quả nhiên, Tần Triệt trực tiếp dùng ngữ khí trào phúng nói: "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
Điệp Y đau lòng đến khó chịu, nhưng nàng lựa chọn kích động một hồi, nắm chặt nắm đấm, trực tiếp hỏi: "Tần Triệt, ta theo ngươi năm năm! Ngươi dù sao cũng nên cho ta một cái danh phận chứ!"
"Danh phận? Danh phận gì?"
Điệp Y cắn răng, nói: "Ta có thể giúp ngươi, ta có thể làm rất tốt, trong năm năm này, ta coi như là liều mạng, ngươi chẳng lẽ không nên cho ta một cái danh phận sao?"
Dứt lời, trước mắt Điệp Y đã lóe lên, sau một khắc, cái cổ tinh tế của nàng đã bị bóp lấy, hô hấp lập tức liền khó khăn, làm cho nàng không thể không ngẩng đầu lên, muốn gỡ bỏ bàn tay đang bóp chặt lấy cổ nàng kia, nhiệt độ của nó, lạnh đến mức đáng sợ.
Ánh mắt Tần Triệt âm trầm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919295/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.