Chương trước
Chương sau
Mãi đến tận lúc ra khỏi phòng, Hàn Phỉ mới phản ứng được, toàn bộ khách sạn đều yên tĩnh quá đáng, lầu một vốn rất náo nhiệt cũng không còn một bóng người.
Hàn Phỉ kinh ngạc nói thầm một câu: "Người ở đây đi nơi nào hết cả rồi? Làm sao một người cũng không có thế?"
Bách Lý Mân Tu vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Đuổi ra."
Hàn Phỉ quay đầu lại, nói: "Ngươi bao hết nơi này?"
Bách Lý Mân Tu gật đầu.
Hàn Phỉ dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Bách Lý Mân Tu, thở dài nói: "Quả nhiên làm Hoàng Thượng đúng là có tiền."
Bách Lý Mân Tu: "..."
Ngoài khách sạn đã có một đội ngũ tụ tập, họ đều là đội quân tinh nhuệ của Bách Lý Mân Tu, hiện tại hắn là một đế vương, dù cho không muốn mang theo những người này cũng phải để ngừa vạn nhất, cho nên khi Hàn Phỉ nhìn thấy đội nhân mã bưu hãn khí huyết phương cương nhiều như vậy, liền sững sờ. Đồng thời, dù đội hộ vệ Hoàng gia Vân Nến kiến thức rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Thượng trẻ tuổi từ trong khách sạn mang ra một cô nương, bọn họ đều há hốc mồm tập thể. Nhất là, cô nương này lớn lên cũng quá đẹp đẽ đi! Cái này so với bất kì cô nương nào mà bọn họ từng nhìn thấy đều muốn đẹp đẽ hơn gấp mấy trăm mấy vạn lần! Vì thế mắt mỗi một người đều trừng lớn, không nháy lấy một cái mà nhìn.
Bách Lý Mân Tu cau mày, không thích đi tới trước mặt Hàn Phỉ, ngăn trở những ánh mắt kia, trong đầu có chút hối hận, vừa rồi tại sao không trả lại mặt nạ da người cho Hàn Phỉ. Lúc này Hàn Phỉ mới hơi có chút giác ngộ bản thân tựa hồ đã trở nên đẹp đẽ, hơn nữa, có vẻ còn không chỉ là đẹp hơn một chút đâu. Nàng không nhịn được sờ sờ khuôn mặt trơn nhẵn của mình, bắt đầu có một loại cảm giác không chân thật. Thậm chí còn cảm thấy, lúc mập vẫn tự nhiên hơn..
Lúc ý niệm này sản sinh, Đào Bảo vốn im lựng rốt cục bạo phát, ở trong đầu Hàn Phỉ thâm trầm nói: "Kí chủ, ý niệm này của ngươi rất nguy hiểm! Cực kì nguy hiểm! Nhanh thu hồi lại đi!"
Hàn Phỉ cũng cảm giác ý niệm này của mình thật đáng sợ, mau mau đánh gãy.
Mà Bách Lý Mân Tu trực tiếp nhét Hàn Phỉ vào trong xe ngựa, một đội nhân mã suốt đêm rời đi. Ngay lúc bọn họ rời đi không bao lâu, một nhóm người người áo đen khác khẩn cấp chạy tới, sưu sưu mấy lần liền không bóng người, toàn bộ khách sạn cũng bị bọn họ tìm tòi một lần, lại phát hiện cả khách sạn trống không, người sớm đã rời đi. Sắc mặt người áo đen cũng không dễ nhìn cho lắm.
Không bao lâu, có tiếng vó ngựa vang lên, trong bóng đêm, một thân ảnh người khác hiện ra. Toàn bộ người áo đen quỳ xuống, cung kính nói: "Chủ nhân, người đã rời đi."
Người ngồi trên lưng ngựa trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau, trực tiếp rời đi. Lưu lại đám người áo đen đưa mắt nhìn nhau.
"Tính cách chủ nhân càng ngày càng khó đoán."

"Ai, sau này từng người cẩn thận một chút đi."
Không bao lâu, nhóm người áo đen cũng rời đi..
Đoang người Hàn Phỉ đoàn mất ba ngày công phu đi suốt đêm về Vân Hỏa, nhưng nàng còn chưa đến hoàng cung, người trong hoàng cung đã nhận được tin tức, đế vương trẻ tuổi mang về một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Vì vậy, Hàn Phỉ mới vừa xuống xe ngựa, liền nghênh đón đông đảo ánh mắt chăm chú quan sát, trực tiếp làm cho nàng một bước cũng không đi nổi. Hàn Phỉ sâu sắc cảm thấy, lớn lên quá đẹp, cũng có chút phiền.
Bách Lý Mân Tu lại không quá để ý, trực tiếp dẫn Hàn Phỉ vội vã chạy tới trong hoàng cung, hắn biết rõ hiện tại Hàn Phỉ lo lắng nhất là cái gì. Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Hạc lão đang nằm trên ghế, bước chân nàng dừng lại.
Đang nghỉ ngơi, Hạc lão nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, mí mắt cũng không buồn nhấc, nói thẳng: "Đi thôi, ta không muốn bị người quấy rối, bộ xương già này của ta còn có thể chống đỡ được."
Nước mắt Hàn Phỉ lập tức không thể đình chỉ, mềm nhu hô một tiếng: "Sư phụ, ta đã trở về."
Đôi mắt Hạc lão lập tức mở ra, nhưng sau đó nghĩ lại, ngữ khí âm u nói: "Ai, già cả quá rồi, thế mà đã xuất hiện ảo giác."
Trong lòng Hàn Phỉ đau xót, càng thêm lớn tiếng gọi một câu: "Sư phụ, ta đã trở về!"
Bách Lý Mân Tu yên lặng lui ra, tiện thể đóng cửa lại, hắn biết rõ, giờ phút này đôi sư đồ cần một chút thời gian.
Lúc Hạc lão rốt cục hiểu rõ bản thân không phải là bị ảo giác, trên khuôn mặt già nua của lão lập tức phóng ra một nụ cười rực rỡ, hắn chống đỡ ghế tựa đứng dậy, quay đầu lại, đã nhìn thấy Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, đột nhiên liền xông lại.
"Sư phụ!"
Hàn Phỉ vừa hô, vừa nhào đến, nhưng cũng khắc chế lực rất tốt, không đụng đau Hạc lão. Vẻ mặt Hạc lão có chút kỳ quái, đây đúng là giọng nói của đồ nhi lão, nhưng dáng vẻ này quả thực không quá giống Hàn Phỉ. Mãi đến tận lúc Hàn Phỉ tới gần, từng lần từng lần một hô 'Sư phụ', Hạc lão rốt cuộc biết, đây chính là ái đồ của hắn, không nhịn được lão lệ tung hoành.
"Ừ, ngoan đồ nhi, ngươi rốt cục trở về, quá tốt, ngươi đã trở về."
Hàn Phỉ bắt đầu nói thật xin lỗi. Một lúc lâu, tâm tình Hàn Phỉ mới bình phục một chút, con mắt đỏ ngàu.
Hạc lão tương đối bất đắc dĩ nói: "Ngươi đứa nhỏ này, khóc cái gì mà khóc, sư phụ còn chưa có khóc đây, ngươi làm sao năm năm cũng không trở lại thăm ta một chút thế hả?"
Hàn Phỉ cúi đầu nói: "Sư phụ, thật xin lỗi, ta cũng là vừa tỉnh lại không lâu."

Hạc lão kinh ngạc, nói: "Thời gian năm năm vừa rồi, ngươi cũng vẫn còn ngủ mê man sao?"
Hàn Phỉ gật đầu.
Hạc lão phủ nhận nói: "Cái này không thể nào, thân thể ngươi.."
"Là Tinh Uyên vẫn dùng Thiên Sơn Tuyết Liên nuôi thân thể ta, còn dùng quan tài băng phong ấn lại, giảm thiểu hao tổn của thân thể."
Hạc lão hiểu rõ, tự mình lẩm bẩm: "Thì ra còn có cách như vậy.. làm sao ta lại không nghĩ tới, nhưng ngươi có thể còn sống tỉnh lại, ccũng coi như là mạng lớn."
Hàn Phỉ gật đầu, vội vội vàng vàng nói: "Sư phụ, ta bắt mạch cho người!"
Hạc lão từ chối, nói: "Bắt mạch cái gì, ta chính là đại phu, ta có thể không biết thân thể mình thế nào sao? Thời gian còn trẻ không hiểu chuyện, lưu lại rất nhiều ẩn tật, hiện tại lớn tuổi, dĩ nhiên là sẽ phát tác, không có chuyện gì, đây là điều ai cũng phải trải qua, sư phụ đã thản nhiên."
Lòng Hàn Phỉ đau xót, nhưng vẫn kiên trì nói: "Sư phụ, ta hiện tại rất lợi hại! Rất lợi hại, rất lợi hại!"
Hạc lão tưởng rằng Hàn Phỉ chưa từ bỏ ý định, liền thở dài một hơi, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, thật sự là mắt toét, ngươi lợi hại đến đâu còn có thể lợi hại hơn sư phụ sao? Chính ta cũng rõ ràng tình huống của mình, còn có thể đứng dậy xem như đã tốt lắm rồi."
Hàn Phỉ không thể quản cái này, nàng cố chấp nắm lấy tay Hạc lão, bắt đầu chăm chú xem mạch. Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, hết sức chăm chú.
Đúng như Hạc lão nói, hiện tại thân thể hắn chính là bởi vì lớn tuổi, các công năng đã bắt đầu suy yếu, tại họa ngầm trước kia lưu lại thân thể nay toàn bộ tái phát, lúc này mới dẫn đến bệnh tình triển lộ. Nhưng như vậy, cũng không có nghĩa chỉ có thể chờ chết.
Hàn Phỉ buông tay, bắt đầu trầm tư.
Hạc lão lại không thèm để ý nói: "Không có chuyện gì, bộ xương già này của sư phụ còn có thể chống đỡ thêm một thời gian ngắn, ngược lại là ngươi cùng tên tiểu tử Bách Lý kia.."
"Sư phụ! Ta nghĩ ra rồi!" Tâm tình Hàn Phỉ kích động.
Hạc lão một mặt khó hiểu nhìn nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.