Chương trước
Chương sau
Người đi vào là người Hàn Phỉ không sao nghĩ tới. Là Bách Lý Mân Tu.
Hàn Phỉ từ trên giường đứng lên, lúc nhìn thấy Bách Lý Mân Tu, trong lòng nàng vô cùng phức tạp, nhưng trên mặt bởi vì có mặt nạ da người, vì thế chắc là hắn sẽ không nhận ra nàng đi. Chỉ là, Bách Lý Mân Tu trước mặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, Thời gian năm năm, tựa hồ không chỉ có Hàn Phỉ thay đổi, mà Tiểu Bạch, cũng không còn là chàng thanh niên tuổi trẻ ngông cuồng như năm năm trước. Hiện tại Tiểu Bạch, đã là vương giả của một quốc gia, là đế vương Vân Hỏa mới đăng cơ, cũng là đế vương mà thiên hạ mang nhiều kỳ vọng nhất. Dường như, hắn không còn là Vị Thái tử điện hạ luôn cười ôn như như trong ấn tượng của nàng nữa.
Nhưng, Hàn Phỉ không biết Tiểu Bạch làm sao có thể truy tung đến đây, hay là nói, hắn nhận ra nàng sao? Không thể nào, bộ dáng này đến nàng cũng nhận ra đấy.
Hàn Phỉ dự định lấy bất biến ứng vạn biến, dự định nhìn xem Tiểu Bạch muốn làm cái gì. Nhưng hai người cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ xem nửa ngày, Bách Lý Mân Tu cũng không nói một lời nào, Hàn Phỉ rốt cục không nhịn được, ho khan hai lần, nói: "Xin hỏi ngươi tìm ai?"
Vừa dứt lời, Hàn Phỉ đã nhìn thấy Bách Lý Mân Tu động, hắn chậm rãi đi về phía trước hai bước, hai bước này rất chậm, giống như của lão nhân xế chiều vậy, máy móc hoạt động. Hàn Phỉ vô thức lùi về sau một bước. Mà động tác phòng bị này của nàng, khiến sắc mặt Bách Lý Mân Tu càng trở nên kém hơn, hắn mặc một bộ áo trắng đơn giản, nổi bật lên tướng mạo càng thêm anh tuấn của hắn, nhưng lại có chút quái dị. Tựa hồ trong kí ức Hàn Phỉ, Tiểu Bạch xưa nay chưa từng nghiêm túc đến vậy.
Bách Lý Mân Tu dừng bước lại, rốt cục mở miệng.
Hắn nói: "Hàn Phỉ, ngươi muốn làm bộ không quen biết ta sao?"
Một câu nói này tựa hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Phỉ sững sờ, mạnh mẽ bị kinh ngạc, bật thốt lên: "Làm sao ngươi biết?"
Đậu phộng, nàng đã thay đổi cả dáng dấp, làm sao còn nhận ra được? Hàn Phỉ không tin xoa bóp mặt mình, giống như muốn xác định trên mặt còn mang đeo một tấm mặt nạ da người, vừa mới ngẩng đầu, đã thấy trước mắt lóe lên, một luồng lực đạo xông tới trước mặt, làm nàng chưa kịp phản ứng, trực tiếp đã bị người ấn lên trên giường. Mà Tiểu Bạch, ở trên cao nhìn xuống nàng.

Tư thế này, quá gần. Sắc mặt Hàn Phỉ cũng trầm xuống, nói: "Đứng lên."
Bách Lý Mân Tu không nhúc nhích, đây là lần đầu tiên hắn mất khống chế. Hắn đưa tay, đột nhiên giật tấm mặt nạ trên mặt Hàn Phỉ xuống. Một gương mặt khuynh thành tuyệt đại, nương theo vẻ kinh ngạc, hiển lộ rõ ràng. Từ sau khi gầy lại, Hàn Phỉ chưa từng nhìn kĩ chính mình, cũng không có để ý quá đến việc gầy cùng mập có cái gì khác biệt, tự nhiên cũng sẽ không biết, hiện tại nàng, đến tột cùng đẹp cỡ nào. Mái tóc màu đen, ở trên giường trải tản ra, mà gương mặt trắng nõn tinh xảo, trong đôi mặt đang trợn lên giống như giấu vào đó một bầu tinh không, lòe lòe tỏa sáng, ngay cả đôi lông mi cũng giống như mang tinh quang vậy, cái mũi khéo léo, khóe miệng đầy đặn hơi mở, lộ ra mấy chiếc răng, mà dưới biểu cảm sinh động, lại càng có vẻ tuyệt mỹ.
Bách Lý Mân Tu trong lúc nhất thời sửng sốt. Trong tay hắn còn nắm tấm mặt nạ da người mỏng manh. Hắn biết Hàn Phỉ sẽ thay đổi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, nàng sẽ trở nên.. đẹp mắt như vậy. Đẹp đến mức làm hắn, quên mất tất cả những lời muốn nói suốt năm năm qua, tất cả đều bị ngăn chặn, không thể thốt nên lời, chỉ muốn cứ như vậy tham lam nhìn nàng, càng nhìn nhiều, càng muốn có nàng hơn. Lần này, hắn rốt cục không đến trễ.
Hàn Phỉ thấy Bách Lý Mân Tu vẫn còn đang ngây người, không chỉ đè nàng xuống, lại còn động thủ tháo mặt nạ của nàng!
"Tiểu Bạch, đứng lên khỏi người ta!"
Nghe thấy giọng Hàn Phỉ nghiến răng nghiến lợi, Bách Lý Mân Tu mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nhưng vẫn không theo lời hạ xuống, hắn biết rõ, vừa rồi hắn chỉ là nhất thời kích động, hắn không nghĩ tới, năm năm sau gặp lại, câu nói đầu tiên của Hàn Phỉ thế mà lại là muốn làm như không quen biết hắn. Một câu nói này lập tức liền thiêu đốt nộ khí của hắn, tâm tình ngột ngạt năm năm, hắn sớm đã tới điểm bạo phát. Vì thế, khi hắn thu được tin tức mật thám, Trì Tư lại phái bộ hạ tinh nhuệ nhất đi đưa tiễn một người xa lạ, hắn liền theo sát mà đến, bỏ lại tất cả mọi chuyện trong hoàng cung, chỉ muốn ngăn chặn nàng. Mà lần này, hắn rốt cục kịp ngăn chặn nàng, rốt cục không đến muộn.
Hàn Phỉ căn bản cũng không hiểu năm năm này đối với Bách Lý Mân Tu mà nói, ý vị như thế nào, ký ức của nàng còn dừng lại ở lần cùng chia biệt với Tiểu Bạch cách đây không lâu, giác quan của nàng, căn bản không có trong năm năm này. Năm năm khác biệt, Hàn Phỉ vẫn ở chỗ cũ, mà Bách Lý Mân Tu, lại càng ngày càng lưu ý, trở thành chấp niệm. Chấp niệm như vậy, diễn biến thành hiện tại, hắn làm ra hành động mà trước đây mình tuyệt đối sẽ không làm.
Hàn Phỉ thấy Bách Lý Mân Tu còn không hề bị lay động, liền đưa tay đẩy hắn, nhưng sau một khắc, cổ tay nàng cũng bị tóm chặt lấy, nhiệt độ từ bàn tay kia rất nóng, Hàn Phỉ giãy dụa một hồi, Bách Lý Mân Tu vẫn cứ không buông tay. Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Lần này Hàn Phỉ thật sự thật tức, nàng híp híp mắt, nói: "Tiểu Bạch, ngươi đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta."
Bách Lý Mân Tu nghe vậy, cười khổ một tiếng, nói: "Hàn Phỉ, ngươi vẫn cứ độc ác như vậy."

Nói rồi, Bách Lý Mân Tu liền đứng dậy. Hàn Phỉ lập tức vươn mình xuống giường, chỉnh sửa lại y phục, nhưng Mặt nạ da người vẫn còn ở trong tay Bách Lý Mân Tu, nàng cũng không muốn đi lấy, chỉ là tùy ý sửa sang mái tóc dài của mình mọt chút.
"Tiểu Bạch, ngươi làm sao tìm được ta?"
Khóe miệng Bách Lý Mân Tu vẫn mang theo một nụ cười mỉm nhàn nhạt, chỉ là lần này, nụ cười kia còn có chút cay đắng.
"Có phải nếu như ta không tìm được ngươi, ngươi cũng sẽ không muốn tới xem ta một chút không?"
Hàn Phỉ sững sờ, có chút xấu hổ. Đúng là, nàng tựa hồ vội vội vàng vàng, muốn đi tìm Tần Triệt, đối với những người khác, nàng tạm thời còn không nghĩ đến, nhưng bị Tiểu Bạch trực tiếp hỏi ra như vậy, nàng cũng có chút lúng túng.
Thấy sắc mặt Hàn Phi, Bách Lý Mân Tu liền lập tức hiểu rõ. Vốn trong lòng có chờ mong, đều giống như bị đâm thủng vậy, triệt để phá diệt. Lưu lại, chỉ có đau xót. Bách Lý Mân Tu biết rõ, lời nói của Hàn Phỉ giống như là lợi kiếm, có thể trực tiếp đâm hắn huyết nhục mơ hồ, đâm thủng trái tim của hắn. Chỉ là lần này, đặc biệt tàn nhẫn.
Hàn Phỉ vì muốn hóa giải lúng túng, mở miệng nói: "Cái kia, Tiểu Bạch, đã lâu không gặp."
Nói xong, Hàn Phỉ còn đưa tay ra, giống như là muốn bắt tay hắn. Bách Lý Mân Tu nhìn cánh tay ngọc nhỏ dài kia, trầm mặc một hồi, sau đó hắn cũng đưa tay nắm chặt tay Hàn Phỉ, nắm rất dùng lực, sau đó đột nhiên kéo một cái, liền kéo Hàn Phỉ vào trong lồng ngực của mình, ôm ấp một hồi.
Sau đó, Hàn Phỉ nghe thấy giọng Bách Lý Mân Tu trầm thấp vang lên bên tai. Hắn nói. "Đã lâu không gặp."
Cái ôm này, mang theo hoài niệm, cùng với cái ôm của Tần Triệt hoàn toàn không giống nhau, nhiệt độ ấm hơn, đó là nhiệt độ thuộc về Bách Lý Mân Tu, cùng một mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt, hết sức dễ chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.