Trì Tư cắn môi dưới, biểu hiện dao động, Hàn Phỉ phi thường chấp nhất nói: "Có một số việc, ta phải tự mình đi xử lý, ta sẽ không sao, nếu như cái này cũng không làm được, ta không có tư cách là bệ hạ của các ngươi." Trì Tư nghe vậy, rốt cục miễn cưỡng đáp ứng, ít ngày sau, Hàn Phỉ liền thu thập xong gia sản, một mình rời đi, chỉ là trước lúc ly khai, nàng còn cố ý tìm Tinh Uyên muốn mấy tấm mặt nạ da người, là một đế vương, trong quốc khố tự nhiên là có những đồ ly kỳ cổ quái này. Nước Thanh Nguyên tọa lạc ở phía tây, cách Hàn Linh tương đối xa, nhất là bây giờ còn có thêm Minh Quốc nằm vắt ngang ở chính giữa, lại càng là ngàn dặm xa xôi, Trì Tư còn cố ý phái đội Hộ Vệ, lén lút đi theo Hàn Phỉ, Hàn Phỉ đối với sự căng thẳng của Trì Tư không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tiếp thu. Nhưng đến biên giới Thanh Nguyên quốc, Hàn Phỉ lập tức nghiêm lệnh từ chối đội Hộ Vệ tuỳ tùng, một mình rời đi. Đêm đó, Hàn Phỉ dừng lại ở một trấn nhỏ hẻo lánh tìm nơi ngủ trọ, nhưng lúc vừa đi vào khách sạn liền nhạy cảm nhận thấy vài ánh mắt ý vị không rõ dừng lại trên người nàng, từ trên xuống dưới nhìn quét nàng rất lâu mới thu hồi. Trong lòng Hàn Phỉ hơi có tính toán, trên mặt vẫn không chút biến sắc muốn một gian phòng, vui mừng là trên mặt còn đeo một tấm mặt nạ da người, hiện tại nàng chẳng qua là một người qua đường với gương mặt phổ thông. Khách sạn có ăn ngủ, Hàn Phỉ gọi cơm nước đơn giản rồi ngồi ở chỗ tương đối xa xôi, hiện giờ nơi này đã là biên giới Thanh Nguyên, tương đối phức tạp, vì thế đến đây tìm nơi ngủ trọ phần lớn là người trong võ lâm, không ít người còn đem đao kiếm của mình để lên bàn, khí tức giang hồ đầy mặt. Toàn bộ lầu một hầu như ngồi kín người, không ít người đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Hàn Phỉ biến mất năm năm lâu dài, đối với toàn bộ cục thế cũng không có hiểu biết gì, giờ khắc này đang cố gắng lắng nghe những này tin tức ngầm. Vừa nghe vừa ăn, Hàn Phỉ sửa sang lại những tin tức này, cũng coi như một trò tiêu khiển, mãi đến tận lúc nàng nghe thấy một cái tên quen thuộc. "Ai, có nghe nói không, vị chiến thần Tần Vương kia muốn lấy vợ!" "Có nghe nói, nhưng ta tưởng là giả, mấy năm qua tin đồn liên quan đến chiến thần cũng không ít a." "Nhưng lần này rất thật a, ngay cả tin tức về tân nương tử cũng tiết lộ ra ngoài." "Là ai, là ai? Dám gả cho chiến thần cũng phải cần dũng khí rất lớn đấy, chỉ hai tay chiến thần kia thôi, cũng đều là máu a, ngủ cùng một chỗ cũng hãi đến phát hoảng." "Ha, nói như ngươi chưa từng gϊếŧ người bao gờ ấy nhỉ!" "Cái này sao có thể so với đây! Ta gϊếŧ người, cũng chỉ là luận số lượng, chiến thần gϊếŧ người, đó chính là một tòa thành a! Không nghe nói sao? Chiến thần lại cùng Minh Quốc khai chiến, trực tiếp tiêu diệt một phần Minh Quốc của người ta! Đấy không phải một người a! Quả thực chính là thây chất đầy đồng!" "Chà chà, cái này thật là tàn nhẫn. Theo ta thấy a, người này không nên gọi là chiến thần, mà là Sát Thần thì đúng hơn! Gϊếŧ người như ngóe! Cũng không biết vị Tần Vương này tìm ở đâu ra đội quân thiện chiến kiêu dũng đến như thế!"
"Này, dù cho ngươi có quân đội lợi hại đến đâu, mà chỉ huy không ra gì thì cũng toi công, theo ta thấy, bản thân chiến thần xứng đáng là chiến thần, trời sinh manh mệnh đánh trận a! Ai có thể nghĩ tới, trước đây người bị cả thiên hạ chế nhạo là tên què lại có thể trở thành nhân vật như vậy!" "Haha, đúng vậy a, ai có thể nghĩ tới tên què năm đó lại biến thành chiến thần hiện tại, thế sự khó liệu a, nhưng quay trở lại vấn đề chính, người chiến thần lấy làm vợ là ai vậy?" "Nghe nói là một tỳ nữ vẫn đi theo hắn, còn nghe nói dung mạo đều là thượng thừa, cũng coi như là một mỹ nhân." "Anh hùng phối với mỹ nhân đúng là không tệ." "Haha haha, nhưng chiến thần Tần Vương thế mà đã từng có một đoạn phong lưu sử." "Ngươi nói là, tin đồn về Yêu Nữ năm đó?" "Đúng vậy a, vẫn rất oanh động." "Chà chà, ta đây cũng không tin, nhưng mà ta biết rõ năm đó yêu nữ kia là một bà béo, cũng là thiên kim của Hàn Thừa thiên kim, một bà béo làm sao xứng với chiến thần? Chẳng qua là lời nói vô căn cứ thôi." "Đúng thế, được rồi, dùng bữa, dùng bữa, hôm nay không say không về a!" "Đùng." Tiếng chiếc đũa bị nặn gãy. Hai tráng hán đang nói chuyện lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân gầy gò ngồi ở trong góc đang chậm rãi thả xuống chiếc đũa đã gãy thành hai đoạn, vẻ mặt như thường, chỉ là chiếc đũa kia gãy rất gọn gàng nhanh chóng, giống như bị chặt bằng dao vậy. Hai đại hán nuốt nước miếng, bọn họ tự hỏi sao người này có khí lực lớn như thế, muốn một tay bẻ gãy chiếc đũa cũng không dễ làm đâu a. Hai người cấp tốc cơm nước xong liền rời đi.
Hàn Phỉ chờ sau khi tiểu nhị đổi một đôi đũa khác cũng mất đi hứng thú ăn cơm. Hiện tại tâm tình nàng đang cuồn cuộn, tất cả là bởi vì chuyện hai người kia đàm luận. Tần Vương cưới vợ? Người cưới là tỳ nữ thiếp thân? Năm đó chuyện bà béo chẳng qua là lời nói vô căn cứ? Nàng căn bản là không xứng với hắn? Mỗi một câu nói, chẳng khác nào đao nhỏ, đâm từng nhát, từng nhát vào trái tim nàng, Hàn Phỉ cảm giác mình có thể chịu đựng cũng coi như lợi hại, chỉ cần bẻ gãy chiếc đũa còn không đủ để làm nàng tiêu tan tâm tình táo bạo đâu. Nhìn cơm nước trước mặt, Hàn Phỉ đến cùng vẫn ăn không trôi, trực tiếp ném ngân lượng trở về phòng, vừa vào phòng liền đóng cửa lại, Đào Bảo liền trực tiếp xuất hiện. Hàn Phỉ cũng không nhìn tới hắn, trực tiếp nằm lỳ trên giường, vùi mặt vào trong chăn. Đào Bảo chạy tới, nói: "Kí chủ, ngươi đây là làm sao?" Thanh âm Hàn Phỉ rầu rĩ từ trong chăn truyền đến, nói: "Đào Bảo, thời gian năm năm có thể thay đổi rất nhiều thứ." Đào Bảo không hiểu, nói: "Kí chủ, đây là ý gì?" "Có phải là ta sai không, ta cố chấp chạy đi tìm kiếm nam thần như vậy, bởi vì đối với ta mà nói chẳng qua là từ nơi trắng xóa đi ra mà thôi, ta không có cảm giác thời gian trôi qua, nhưng ở thế giới hiện thức, ta đã hoàn toàn biến mất năm năm, trong năm năm này Tần Triệt đến cùng làm sao vượt qua, ta cũng không biết, không phải là.. hắn đã không còn để ý ta nữa chữ?" "Kí chủ, ngươi so với ở đây suy đoán còn không bằng trực tiếp đi tìm nam thần đối chất." Hàn Phỉ thò đầu ra, nói: "Vạn nhất.. Ta là nói vạn nhất, vạn nhất hắn đã kết hôn thì sao?" Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói này liền cảm giác trái tim mình đang chảy máu. Nàng không thể tưởng tượng, sau khi mình trăm cay nghìn đắng ra ngoài, Tần Triệt cũng đã cùng nữ nhân kết hôn, nàng nên làm gì bây giờ? Chuyện quấy rối hạnh phúc của người khác nàng làm không được. Càng nghĩ, tâm tình lại càng đi xuống. Đào Bảo có lòng muốn muốn an ủi Hàn Phỉ cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Kí chủ thật sự rất nỗ lực, những nhiệm vụ kia ngay cả hắn đều cảm thấy thật không thể tin, một cái tiếp một cái, cơ hồ là ở mức cực hạn siêu việt, nhưng kí chỉ lại làm được toàn bộ, còn đạt đến điểm cao nhất trong lịch sử. Đào Bảo thật sự cảm thấy kiêu ngạo vì kí chủ của nó, nhưng loại yêu thích này, tâm tình lo được lo mất này chung quy không phải là điều mà một hệ thống như nó có thể lý giải. Ngay lúc Hàn Phỉ chuẩn bị tỉnh lại, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, ánh mắt trở nên hung ác nhìn chằm chằm cửa phòng, mà Đào Bảo trong nháy mắt biến mất tại chỗ, phòng cửa cũng lập tức bị đá văng. "Người nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]