Chương trước
Chương sau
Hai ngục tốt chậm rãi đi xa, mà tiểu hài nhi lưu lại trên mặt đất chậm rãi nhúc nhích một hồi, tựa hồ muốn bò lên. Nhưng, đau nhức làm đầu óc hắn trở nên trắng xóa, chỉ còn động đậy theo bản năng. Hai chân, dường như còn có thể cảm nhận được cảm giác bỗng chốc bị quyền trượng đập xuống. Xương nứt ra đau đớn làm hắn ngừng không ngừng run rẩy. Gương mặt nho nhỏ vo thành một nắm, đôi môi bị cắn nát vẫn còn đang chảy máu, mà mùi máu tanh cay đắng được không cách nào nhịn được. Trong đầu tiểu hài nhi, còn lưu lại tình cảnh ngày đó.
Có rất nhiều vệ binh xông vào trong lãnh cung, bắt hắn cùng mẫu thân đi, khi đó hắn còn đang ngồi đọc sách, thậm chí ngay cả sách vở cũng còn chưa kịp thả xuống đã bị lôi đi. Hắn nhìn thấy người phụ nữ kia. Một thân hào hoa phú quý, đầu đội búi tóc hoàng kim, đầy mặt kiêu ngạo. Một đám người đợi ở sau lưng nàng, nghe nàng sai phái. Tiểu hài nhi vĩnh viễn cũng không quên, trong mắt người phụ nữ kia, tràn ngập căm ghét đối với hắn và mẫu thân, loại căm ghét ấy, thâm nhập nhân tâm, dường như ngay cả nhìn thấy bọn họ đều giống như một loại sỉ nhục. Tiểu hài nhi biết rõ nàng, đó là nữ nhân có địa vị tối cao nhất chốn hậu cung.
Những người kia sau khi nhìn thấy bọn họ ra ngoài cũng lộ ra bộ dáng xem kịch vui. Mà vẻ mặt như vậy, thường đồng nghĩa với việc sắp có chuyện không tốt xảy ra. Quả nhiên, những người kia đều mở miệng hô hung thủ, thật là nhiều người vọt vào trong phòng mẫu thân, tìm ra một cái bao bố, bên trong, đặt một cây Chủy thủ đầy máu. Mà cái này, giống như là mồn màn mở đầu. Tiểu hài nhi trơ mắt nhìn những người kia hô..
"Dám to gan ám sát Hoàng Thượng! Độc phụ này nên xử tử! Không thể giữ lại!"
"Đúng rồi! Bị đày vào lãnh cung còn không biết hối cải, thế mà lại muốn thương tổn Hoàng Thượng, độc phụ như vậy nên phải chịu cực hình!"
"May là Hoàng Thượng cát nhân có thiên tướng, bằng không độc phụ ngươi sẽ bị chém thành muôn mảnh!"
Mà người phụ nữ dẫn đầu kia, trong ánh mắt nhìn mẫu thân, còn có khoái ý cùng thương hại. Tiểu hài nhi đời này cũng sẽ không bao giờ quên ánh mắt ấy. Sau đó, những người kia tuôn qua, tách hắn cùng mẫu thân ra, bất luận hắn gào khóc cùng giãy dụa lớn bao nhiêu, cũng bị vô tình kéo đi.
Hoàng hậu Khánh thị cau mày nhìn tiểu hài nhi đang giãy giụa, hô: "Xem chừng thằng nhãi con này cho bản cung, không được để cho hắn chạy! Có mẫu thân như vậy sợ là đã bị dạy hư rồi!"
Tiểu hài nhi bị người trực tiếp đè ở mặt đất, trong lúc hỗn loạn, hắn nhìn thấy mẫu thân bị áp lên trên bàn, mà phụ nữ kia trực tiếp hạ lệnh.
"Tuyết Như Ngọc, ngươi, nhận tội không?"
Hoàng hậu Khánh thị mặt không cảm xúc hỏi.
Tiểu hài nhi nhìn thấy mẫu thân nở một nụ cười an ủi hắn, sau đó nói: "Ta, có tội gì? Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!"
"Lớn mật! Dám bất kính với Hoàng Hậu nương nương như thế! Hiện tại chứng cứ đã xác thực ngươi còn muốn ngụy biện sao?"
Tuyết quý nhân cười thảm, nói: "Với thân thể tàn tạ này, ta làm sao ám sát đượ cHoàng Thượng đây? Cây dao găm dính máu kia cũng chỉ là mưu kế của ngươi đi, Khánh Yên Vân, ta chẳng qua là muốn ở Lãnh Cung vượt qua quãng đời còn lại, cứ như vậy, cũng e ngại mắt ngươi sao?"
"Ngươi, tiện tỳ này, lại gọi thẳng tên của Hoàng Hậu nương nương! Lớn mật! Vả miệng!"
Nói rồi, đã có người xông tới giơ tay tựa hồ muốn mạnh mẽ tát mấy cái.

Hoàng hậu Khánh thị cười lạnh một tiếng, nhìn tràng cảnh như vậy.
"Đánh, đánh thật mạnh cho ta! Thương tổn thánh thể của Hoàng Thượng chính là tội chết! Không cần lưu tình cho bản cung!"
"Bốp." Một cái tát mạnh mẽ vung qua. Tiểu hài nhi nhìn thấy mẫu thân mình bị đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng lập tức tràn máu tươi.
Hoàng hậu Khánh thị ung dung thong thả nói: "Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn chối cãi thế nào, Tuyết quý nhân?"
Tuyết Như Ngọc bụm mặt, chậm rãi bật cười. Tiểu hài nhi chưa bao giờ từng thấy mẫu thân cười như vậy, đó là một nụ cười gần như tuyệt vọng.
"Nhân chứng vật chứng, ở đâu rồi?"
Hoàng hậu Khánh thị giống như biết rõ nàng sẽ hỏi như vậy, nói: "Truyền tỳ nữ."
Rất nhanh, tiểu hài nhi cùng Tuyết quý nhân nhìn thấy Thải Linh chậm rãi từ trong đám người đi ra. Hai người đều trợn mắt lên.
Tuyết Như Ngọc thay đổi thái độ bình tĩnh, yên lặng thất thanh nói: "Thải Linh, thế nào lại là ngươi?"
Sắc mặt Thải Linh không có chút nào biến hóa, chỉ là ánh mắt đem hết toàn lực không nhìn về hướng bọn họ.
Tuyết quý nhân đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, nàng lộ ra một nụ cười khổ, thấp giọng nói: "Thì ra.. là ngươi phản bội ta!"
Thân thể Thải Linh cứng đờ, thu lại chút hổ thẹn cuối cùng, quỳ xuống, nói: "Nô tỳ Thải Linh gặp qua Hoàng Hậu nương nương."
Tiểu hài nhi chưa bao giờ nghĩ tới, Thải Linh tỷ tỷ luôn luôn đi theo bên người mẫu thân cuối cùng sẽ phản bội bọn họ. Tựa hồ, tất cả mọi người đều đã phản bội bọn họ. Ngươi này nối tiếp người kia. Cuối cùng, tất nhiên là Thải Linh bịa đặt một phần khẩu cung hoàn toàn không tồn tại, mà tội danh của Tuyết quý nhân cứ như vậy bị xác định. Tiểu hài nhi nhìn mẫu thân bị hộ vệ kéo lên, ấn lại trên bàn.
"Dụng hình cho ta! Đánh trăm trượng! Bản cung ngược lại muốn xem xem ngươi còn nhận là không làm không!"
Vừa dứt lời, tiểu hài nhi trơ mắt nhìn cây trượng lớn từng tầng đập xuống. Một hồi một hồi, thanh âm gậy đánh vào nhục thể vang lên bên tai. Tiểu hài nhi tê tâm liệt phế hô, muốn xông tới ngăn cản bọn họ. Không nên đánh nương hắn, không nên đánh nương hắn a! Thân thể của mẫu thân đã rất kém! Không thể đánh! Hắn liều mạng muốn muốn nói cho bọn họ biết, nhưng không có ai nghe hắn nói, những người kia hạ thấp hắn, càn rỡ cười, trong mắt toàn bộ đều đắc ý cùng xem kịch vui.
Chậm rãi, máu tươi từ y phục của mẫu thân chảy ra. Mà mẫu thân vốn luôn ẩn nhẫn, cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đôi mắt tiểu hài nhi lặp tức phát hồng, không thể thốt nên lời, chỉ giống như một con thú nhỏ liều mạng gào thét. Hoàng hậu Khánh thị đắc ý nhìn tất cả những thứ này, sắc mặt kia khiến người ta buồn nôn cùng cực.

Tiếng gào thét của tiểu hài nhi quá mức khốc liệt, Tuyết quý nhân giẫy giụa hô.
"Triệt nhi.."
Tiểu hài nhi liều mạng gọi: "Mẫu thân! Mẫu thân! Không được! Không nên đánh! Mẫu thân!"
"Triệt nhi.. Nhắm mắt lại.."
"Mẫu thân!"
"Nghe lời.. Nhắm mắt lại.. đừng nhìn.."
"Mẫu thân! Ô ô.. Mẫu thân.."
"Triệt nhi, nhớ kỹ.. Phản bội.. Vẫn luôn tồn tại.."
Tuyết quý nhân phốc một cái phun ra một ngụm máu tươi, khí tức chậm rãi suy nhược. Tiểu hài nhi giãy dụa dần yếu đi, tràng cảnh trước mặt đều giống như trở nên vặn vẹo.
"Triệt nhi, ngươi phải nhớ kỹ, sau này không nên tùy tiện tin tưởng bất luận người nào.."
"Chưa từng nắm giữ.. Chưa từng lưu ý.. Sẽ không có phản bội.."
"Triệt nhi, thật xin lỗi.."
Cuối cùng, giọng nói của mẫu thân dần biến mất, mà trong cặp mắt kia, còn lưu lại áy náy cùng không đành lòng với hắn, cho đến khi mọi sắc thái thanh minh trong đôi mắt ấy hoàn toàn biến mất. Hình trượng cũng dừng lại.
Thanh âm tiểu hài tử khàn khan cũng đột nhiên dừng lại, hắn trợn mắt lên, ngay cả đồng tử cũng lập tức bắt đầu nóng đỏ, hắn giống như không thể tin được một màn trước mắt.
"Mẫu thân! Mẫu thân!"
Từng tiếng, từng tiếng gào thét vang vọng chân trời. Trên mặt, đồ đằng huyết hồng như ẩn như hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.