Chương trước
Chương sau
Man Diệp cảm thấy nữ nhân này nhất định là đang nói bừa! Tiểu Bạch làm sao lại quen biết một nữ nhân không thể bình phẩm được như thế! Vừa mập lại vừa xấu! Nhưng, trong đầu luôn có loại cảm giác là lạ, bình thường hắn nhất định sẽ không tin. Nhưng hiện tại..
Man Diệp lại ngắm Hàn Phỉ một chút, nói: "Làm sao có khả năng, ngươi gạt ta đúng không, Tiểu Bạch thật biết ngươi sao?"
Hàn Phỉ thấy thế, biết có hi vọng, vội vàng nói: "Đương nhiên a, Mân Tu luôn luôn không thích nói chuyện như thế, nhưng ta đã từng nghe hắn nói về ngươi!"
Man Diệp nghe thấy hai chữ 'Mân Tu' trong lời nàng nói, liền kinh ngạc đến ngây người. Ngay cả hắn đều không dám dễ dàng gọi tên Tiểu Bạch như đến, nhưng nữ nhân này lại trực tiếp kêu ra! Hơn nữa vừa rồi hắn chưa từng nói qua Tiểu Bạch là ai! Trong trại sơn tặc này cũng không có ai biết!
Man Diệp dù cho không tin cũng quyết định thật nhanh nói: "Diệp đại ca! Nữ nhân này lưu lại cho ta!"
"Râu quai nón" nghe vậy ngay lập tức không cao hứng, hắn thật vất vả mới coi trọng một người phụ nữ như thế, còn chưa được ôm đến tay đây, thế mà lại bị người mang đi! Sao có thể cao hứng được! Man Diệp chỉ lo tên đầu lĩnh sơn tặc này không thèm để ý cái gì liền muốn đem người mang đi, vạn nhất người này thật sự là bằng hữu của Tiểu Bạch, hắn liền có tội lớn rồi! Bị Tiểu Bạch trách tội xuống, hắn sẽ mất đi một bị mật trọng yếu, không bao lâu liền sẽ bị trong nhà tóm lại.
"Diệp đại ca! Chờ chút! Ngươi xem người kia một chút đi, người kia nữa, ngươi xem một chút, thật tốt a, không mập không ốm, béo gầy đều thích hợp, gương mặt rất dễ nhìn, ngay cả khóc lên cũng đều rất hoàn mỹ, đúng không, so với người này thì tốt hơn nhiều, nàng ta mập quá mức, toàn bộ đều là thịt! Ôm không thoải mái!"
Hàn Phỉ: "..."
Đại ca, ta biết rõ ngươi muốn cứu ta! Nhưng ngươi nói như vậy ta cũng rất không cao hứng đâu đấy! Hàn Phỉ banh cái mặt đứng ở nơi đó, uất ức muốn chết.
Đại thúc râu quai nón cẩn thận ngó ngó những người phụ nữ Man Diệp chỉ, đó đều là những người khá nhất trong toàn đội ngũ đi cùng Hàn Phỉ, chỉ là gầy hơn Hàn Phỉ một chút mà thôi, nhưng hai ngày này cũng không thiếu việc đắc ý trước mặt Hàn Phỉ, giống như tìm kiếm sự an ủi. Hiện tại bất thình lình bị Man Diệp vạch ra, liền sợ đến khóc không ngừng được.
"Râu quai nón" càng ngày càng cảm thấy Man Diệp nói không tệ, cũng vừa hay có thể thuận nước giong thuyền cho Man Diệp, dù sao kế hoạch xây dựng pháo đài của hắn còn cần dựa vào Man Diệp.'Râu quai nón' vung tay lên, liền đẩy Hàn Phỉ đi qua.
Man Diệp đưa tay kéo Hàn Phỉ một cái, liền đem người xách đến phòng mình, đóng đại môn lại, nói: "Ngươi thật sự là bằng hữu của Tiểu Bạch sao?"
Trong lòng Hàn Phỉ yên lặng nói tiếng xin lỗi với Bách Lý Mân Tu.
"Đương nhiên a, ngươi không tin sao? Tiểu Bạch người này chính là không thích nói chuyện, nhưng hắn đối với người nào cũng rất tốt, ta đã rất lâu không nhìn thấy hắn, ngươi có tin tức của hắn sao?"
Man Diệp càng ngày càng tin tưởng Hàn Phỉ thật sự là bằng hữu của Tiểu Bạch, nhưng cuối cùng vẫn thử dò hỏi: "Ta cũng không có tin tức của hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ ở nơi nào?"
Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia Ám Quang, biểu hiện tự nhiên nói: "Thân phận của hắn.. Tự nhiên là ở trong hoàng cung đi, chúng ta muốn gặp được hắn cũng có chút khó khăn."

Man Diệp triệt để bỏ xuống hoài nghi cuối cùng trong lòng, người có thể biết rõ thân phận của Tiểu Bạch, khẳng định thật sự là bằng hữu rất trọng yếu rồi!
Man Diệp vốn nhìn Hàn Phỉ rất không hợp mắt, nhưng hiện tại càng nhìn càng thấy thuận mắt, liền dùng đại lực vỗ vỗ phía sau lưng nàng, cười ha ha, nói: "Thì ra là người một nhà, ngươi tên là gì?"
"Hàn Phỉ."
"Thì ra là Hàn cô nương a! Tuy ngươi biết ta, nhưng ta vẫn còn muốn tự giới thiệu mình một chút, ta tên Man Diệp!"
Man Diệp vừa nói vừa đưa Hàn Phỉ hướng về trong phòng mà đi, thuận lợi pha một bình trà, lại nói: "Ngươi làm sao lại xui xẻo bị sơn tặc bắt như vậy?"
"Ta cũng không nghĩ tới, ta vốn là muốn theo đội ngũ này đi Hoàng Thành. Nhưng lại xảy ra chuyện như thế."
"Hoàng Thành? Ngươi đi Hoàng Thành làm cái gì?"
Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt giả vờ cao thâm, nói: "Không thể nói."
Trong nháy mắt Man Diệp cảm thấy người này quả nhiên không hổ là bằng hữu của Tiểu Bạch, nhìn từ bề ngoài như là nữ đầu bếp, kỳ thật là muốn trà trộn vào trong đội ngũ đi tới Hoàng Thành làm một phen đại sự!
"Hàn cô nương nhất định là người thân mang nhiệm vụ đi!"
"Khách khí, khách khí."
"Không thành vấn đề, cứ để ta lo! Vừa vặn mấy ngày nữa Tiểu Bạch sẽ tiện đường tới nơi này một chuyến, chúng ta đến lúc đó cùng đưa ngươi đi!"
Sắc mặt Hàn Phỉ cứng ngắc một hồi.
"Không cần, cũng không cần quá phiền phức, ta có thể tự mình lên đường.." Hàn Phỉ nỗ lực từ chối.
Man Diệp vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Không sao, bằng hữu của Tiểu Bạch cũng chính là bằng hữu của ta! Những chuyện này đều là việc nhỏ! Mấy ngày này trong hoàng cung không yên ổn, trông giữ cũng nghiêm cẩn hơn rất nhiều, sợ là trong cung đã xảy ra chuyện gì đó, hay là để chúng ta đưa ngươi đi đi!"

Hàn Phỉ vốn đầy vẻ lúng túng sau khi nghe được câu này, trong nháy mắt biến sắc, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Hoàng cung làm sao?"
Man Diệp thấy nàng lo lắng như vậy, kinh ngạc nói: "Làm sao? Ngươi rất lo lắng à?"
Hàn Phỉ nỗ lực khắc chế biểu hiện của mình, nói: "Ta, ta phải tiến vào cung một chuyến!"
Man Ddiệp ngẫm lại, nói: "Hẳn cũng không tính là đại sự gì, hình như có một quý nhân bị chết, nhưng có vẻ truyền ra một chút phong thanh không êm tai, nói là muốn ám sát Hoàng Thượng mà không được."
Trong lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút..
Trong đại lao u ám. Một bóng người nhỏ bé co rúc trên mặt đất. Hai vết máu dài trên mặt đất chập chờn. Có con ruồi thỉnh thoảng đậu trên thân thể hoàn toàn không động đậy kia. Nếu không phải người nọ còn có hô hấp phập phồng yếu ớt, e là đã bị bị coi như một bộ thi thể. Nhưng, bộ dáng này, tựa hồ cũng sống không được bao lâu nữa. Quản ngục đi qua, nhìn phạm nhân như người đã chết kia, cố ý đập vào cửa ngục mấy lần, mới nhìn rõ thi thể kia có chút động tĩnh, sau khi xác định người đó không chết, quản ngục mới thiếu kiên nhẫn đi ra. Chỉ cần người không chết là tốt rồi, còn thương tích gì đó, hắn không cần phải quản!
"Ai, đứa trẻ kia là ai a? Bị thương ác như vậy, e là cũng không chịu được nữa đi! Cũng không có người đến nhìn, cũng hai ngày rồi!"
"Tiểu hài tử này a, nghe nói còn là một Hoàng Tử!"
"Cái gì? Hoàng Tử? Trời ạ, nhà lao này đã bao giờ giam giữ qua Hoàng Tử đâu! Nhưng mà không đúng a, ta làm sao chưa từng nghe nói qua Hoàng Tử này?"
"Bình thường thôi, mẹ hắn chính là quý nhân ở lãnh cung muốn ám sát Hoàng Thượng mà không được, Hoàng Tử như vậy sống còn không bằng con chó!"
"Ôi, chuyện này có thể bị tội, chân của hắn kia, đã xảy ra chuyện gì? Ta nhìn thấy xương cũng lòi cả ra rồi!"
"Còn có thể xảy ra chuyện gì? Sống sờ sờ bị đánh thôi!"
"Ôi nha, thương nặng thế mà không có người đến nhìn, tuổi nhỏ như vậy, e là què luôn rồi!"
"Cái này không phải chuyện chúng ta có thể quản, đi thôi, đi thôi."
"Ai.. Người hoàng tử này.. Còn không bằng loại bần dân chúng ta! Chà chà!"
"Ngươi còn có tâm tư đồng tình hắn, ta nói, còn không bằng chết thoải mái, cuộc sống thành ra như vậy cũng chọc người ngại!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.