Chương trước
Chương sau
Giọng nói tức giận của Tần Hoàng dù cách một tấm cửa Hàn Phỉ cũng có thể cảm thụ được. Trong phòng xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi, giống như thời gian bị ngưng đọng vậy. Hàn Phỉ nuốt nước miếng, không nhịn được xuyên qua khe hở trên cửa sổ nhìn vào bên trong, Nhất Mạt Minh Hoàng đưa lưng về phía nàng, Hàn Phỉ không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hắn tức giận đến hai vai run rẩy.
Mà Tuyết quý nhân đứng đối diện, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, trên dung nhan tuyệt sắc tái nhợt còn mang theo một vệt tuyệt tình, dường như với nàng, người đàn ông trước mặt này đã không còn là tình nhân năm đó làm việc nghĩa chẳng từ nan dù thoát li gia tộc cũng phải ở cùng một nơi với nàng. Tuyết quý nhân thậm chí có một loại cảm giác vô cùng mệt mỏi, trước mặt nam nhân vẫn cứ anh tuấn, vẫn cứ có mị lực khiến vô số nữ nhân quỳ sát đất này, thân phận hiển hách của hắn cũng nhất định cho hắn một đời phong lưu, năm đó nàng vì sao lại cảm thấy người đàn ông này đáng giá để phó thác cả đời chứ?
Trong thời gian ở chung nơi tái ngoại, nàng đã bị cái gọi là tình yêu chân thành che mờ lí trí, tin tưởng một đế vương, rõ ràng khi đó bị tất cả mọi người phản đối, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn. Tuyết Như Ngọc cảm thấy năm đó mình thật sự bị mù mới khiến bản thân rơi vào kết cục như bây giờ, lại còn liên lụy đến hài tử duy nhất của nàng cũng bị lưu lạc đến mức thê thảm như vậy. Tuyết Như Ngọc chưa từng hối hận vì quyết định của bản thân như lần đó.
Tần Hoàng nhìn chăm chú Tuyết Như Ngọc, dung nhan khuynh thành tuyệt sắc trước sau như một, nhưng ánh mắt tràn ngập ái mộ đã biến mất, thay vào đó là lạnh lùng. Tần Hoàng không chịu được sự lạnh lùng như vậy, điều này làm hắn phẫn nộ càng thêm thâm trầm, hắn đưa tay ra, tựa hồ muốn ôm lấy người yêu thương trước mặt, nhưng Tuyết quý nhân né tránh.
Sắc mặt Tần Hoàng lập tức khó nhìn.
"Bây giờ ngay cả chạm vào ngươi cũng không chịu cho trẫm sao?"
Tuyết quý nhân lộ ra nụ cười thảm đạm, nhưng cho dù là nụ cười như vậy cũng đủ để điên đảo chúng sinh. Hàn Phỉ nhìn nụ cười kia, đột nhiên có chút đau lòng vì mẫu thân của nam thần. Người nàng từng đặt cả trái tim chính là một kẻ đồi bại! Từ xưa đế vương vốn luôn vô tình, huống chi còn là một vị đế vương phong lưu, Hậu cung ba ngàn giai lệ, mẫu thân nam thần lại là người có tính cách mạnh mẽ như vậy, làm sao chịu đựng được. May là nam thần của nàng là một Vương gia không được sủng ái, đừng nói cưới vợ, ngay cả một tiểu thiếp cũng đều không có.
Tâm tư của Hàn Phỉ bị tiếng vang cực lớn đột nhiên phát ra trong phòng đánh thức. Một trận âm thanh đập vỡ đồ đạc phanh phanh phanh làm Hàn Phỉ giật mình, mà bên trong, đã bừa bộn khắp nơi. Tần Hoàng phất tay đập nát tất cả mọi đồ đạc, ngay cả bàn cũng đá ngã lăn ra đất, tựa hồ nếu không phát tiết một chút, hắn sẽ không nhịn được mà thương tổn nữ nhân trước mặt, mà điều này sẽ dẫn đến chuyện giữa bọn họ càng thêm không thể cứu vãn, đây không phải là kết cục hắn muốn nhìn thấy.
Tuyết quý nhân lạnh nhìn nam nhân trước mặt, cùng với gian phòng hỗn loạn, trong lòng có chút đau đớn.
"Tuyết nhi, mọi kiên trì của trẫm đều đặt lên người nàng, nàng liền đối xử như thế với trẫm sao! Ở chỗ này trẫm cho là nàng sẽ khuất phục, nàng căn bản không nên phải chịu khổ như vậy! Người khiến ngươi che chở kia trọng yếu như vậy sao?"
"Hoàng Thượng!"
"Kiên nhẫn của trẫm có hạn, cho dù là đối với nàng!"

"Hoàng Thượng nếu không tin ta, vậy thì cần gì phải truy hỏi, từ đầu đến cuối, giải thích của ta chỉ có một, ta không có lỗi với ngươi."
"Vậy những thứ kia! Nàng hãy cho trẫm một lời giải thích!"
Tuyết quý nhân cười khổ, nhắm mắt lại, lòng tràn đầy uể oải, nói: "Không có giải thích."
Tần Hoàng lộ ra vẻ thất vọng, cuối cùng phất phất tay áo, xoay người, nói: "Lần sau trẫm trở lại thăm nàng."
Hàn Phỉ cả kinh, vội vã trốn đến khúc quanh, nhìn Tần Hoàng đẩy ra cửa gỗ, bước nhanh rời đi, nàng chờ thật lâu mới một lần nữa đi ra, có chút do dự, không biết hiện tại có nên đi tìm Tuyết quý nhân hay không, nhưng nghĩ đến tiểu hài nhi còn đang đợi hắn, nàng lại có chút đau lòng. Đang lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh khan khan của Tuyết quý nhân.
"Hàn Phỉ sao? Vào đi."
Hàn Phỉ đón đến, quyết định đi vào trong phòng, đã nhìn thấy cảnh Tuyết quý nhân suýt chút nữa ngất xỉu, dọa nàng lập tức xông tới đỡ lấy.
Tuyết quý nhân đỡ trán, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười, nói: "Ta không sao."
Hàn Phỉ cau mày, cũng mặc kệ Tuyết quý nhân lui về phía sau, trực tiếp đè lên mạch đập của nàng, sắc mặt cả kinh, mạch đập đã loạn đến mức căn bản không còn thấy sinh cơ! Hàn Phỉ thậm chí không thể tưởng tượng làm thế nào Tuyết quý nhân có thể chống đỡ với Tần Hoàng vừa rồi! Chống đỡ như vậy tạo ra hao tổn rất lớn cho thân thể!
Hàn Phỉ liền vội vàng sắp xếp cẩn thân cho Tuyết quý nhân, sau đó miễn cưỡng tìm ra một cái chén hoàn hảo rót nước cho nàng.
Nhưng lúc Tuyết quý nhân đang muốn tiếp nhận lại ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của Hàn Phỉ, dưới tình huống bất ngờ Tuyết quý nhân suýt nữa làm rơi cả cái chén đang cầm trong tay, bật thốt lên: "Ngươi, mặt ngươi bị làm sao thế này?"
Hàn Phỉ lúc này mới phản ứng được mặt mình quá đáng sợ, nàng đưa tay xoa xoa, còn có chút đau.
"Không có chuyện gì, chính là.. Làm sai chút chuyện, bị trừng phạt."

Hàn Phỉ tìm vội một cái cớ tạm thời.
Tuyết quý nhân rõ ràng không tin, nhưng nàng biết rõ Hàn Phỉ không muốn trả lời, cũng không truy vấn tiếp, mở miệng nói: "Vừa rồi, ngươi cũng nhìn thấy sao?"
Hàn Phỉ do dự, muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn thừa nhận: "Đúng vậy. Ta không phải cố ý xem trộm, ta.."
Tuyết quý nhân tự giễu cười cười, nói: "Ta không có ý trách cứ ngươi. Tràng cảnh như vậy ta cũng cảm thấy buồn cười."
Hàn Phỉ muốn an ủi nàng, lại không biết nói từ đâu, liền dứt khoát trầm mặc.
May mà Tuyết quý nhân tựa hồ cũng không có ý tứ tiệp tục nói về đề tài này, nói: "Làm sao thế? Tới tìm ta có chuyện gì?"
Hàn Phỉ muốn nói ra mục đích của mình, vốn định nói cho Tuyết quý nhân biết chuyện phát sinh hôm nay, nhưng nàng nghĩ đến vẻ khuất nhục của Tiểu Tần triệt, trên khuôn mặt non nớt còn mang theo vẻ vô cùng thất lạc. Nói vậy, tiểu hài nhi cũng không muốn bị người biết chuyện..
Hàn Phỉ có chút hậu tri hậu giác nghĩ, cuối cùng nàng vẫn nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, nói: "Ta muốn tìm chủ nhân hỏi xin một ít thuốc chữa thương, sáng sớm hôm nay không cẩn thận bị ngã."
Tuyết quý nhân đưa tay chỉ chỉ một cái rương lớn đặt trong góc phòng. Hàn Phỉ kinh ngạc một hồi, cái rương kia ngược lại là vàng son lộng lẫy, hoàn toàn không hợp với bối cảnh căn phòng.
"Đi đến đó tìm xem đi."
Tuyết quý nhân tựa hồ cũng không muốn nhìn cái rương kia. Hàn Phỉ đi tới, mở cái rương ra, sắc mặt kinh ngạc, toàn bộ cái rương có mấy tầng, công nghệ cực kỳ tinh xảo, mỗi một tầng đều đặt một ít đồ vật, rất tạp nham, không, phải nói là rất đầy đủ. Tầng đầu tiên chính là một ít bình sứ, phát ra mùi thuốc nhàn nhạt, còn lại là rất nhiều đồ vật thực dụng, còn có hoàng kim, rất nhiều hoàng kim.
Trong lòng Hàn Phỉ rốt cuộc đoán được là ai mang đến. Sợ là tên Tần Hoàng khẩu thị tâm phi kia rồi. Không trách được Tuyết quý nhân lại căm ghét cái rương đồ này đến nỗi không muốn dùng tới. Ở Lãnh Cung, những vật này có vẻ càng thêm trân quý, nhất là đối với Hàn Phỉ mà nói, những dược vật này càng trọng yếu hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.