Giọng nói tức giận của Tần Hoàng dù cách một tấm cửa Hàn Phỉ cũng có thể cảm thụ được. Trong phòng xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi, giống như thời gian bị ngưng đọng vậy. Hàn Phỉ nuốt nước miếng, không nhịn được xuyên qua khe hở trên cửa sổ nhìn vào bên trong, Nhất Mạt Minh Hoàng đưa lưng về phía nàng, Hàn Phỉ không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hắn tức giận đến hai vai run rẩy.
Mà Tuyết quý nhân đứng đối diện, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, trên dung nhan tuyệt sắc tái nhợt còn mang theo một vệt tuyệt tình, dường như với nàng, người đàn ông trước mặt này đã không còn là tình nhân năm đó làm việc nghĩa chẳng từ nan dù thoát li gia tộc cũng phải ở cùng một nơi với nàng. Tuyết quý nhân thậm chí có một loại cảm giác vô cùng mệt mỏi, trước mặt nam nhân vẫn cứ anh tuấn, vẫn cứ có mị lực khiến vô số nữ nhân quỳ sát đất này, thân phận hiển hách của hắn cũng nhất định cho hắn một đời phong lưu, năm đó nàng vì sao lại cảm thấy người đàn ông này đáng giá để phó thác cả đời chứ?
Trong thời gian ở chung nơi tái ngoại, nàng đã bị cái gọi là tình yêu chân thành che mờ lí trí, tin tưởng một đế vương, rõ ràng khi đó bị tất cả mọi người phản đối, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn. Tuyết Như Ngọc cảm thấy năm đó mình thật sự bị mù mới khiến bản thân rơi vào kết cục như bây giờ, lại còn liên lụy đến hài tử duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919248/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.