Hàn Phỉ đi vài bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cung nữ kia đã rời đi. Tâm trạng của Hàn Phỉ trở nên rất tồi tệ. Nàng không nghĩ tới tình cảnh của Lãnh Cung lại kém như vậy. Nàng cũng rốt cuộc biết được những câu nói kia của Thải Linh là có ý gì. Thậm chí ngay cả những cái bánh ngọt lạnh ngắt cứng đơ kia, nàng cũng đã hiểu ra tại sao. Sợ là đồ ăn chuẩn bị vứt bỏ mới đưa đến lãnh cung đi. Hàn Phỉ rất phẫn nộ, lại không thể để ai biết, nhưng nàng không định cứ như vậy tay không mà quay về, chỉ cần nghĩ đến trước khi đi, ánh mắt tiểu hài nhi rõ ràng rất ước ao lại thiếu tin tưởng nàng liền khó chịu. Nếu nàng cứ như vậy tay không mà quay về, e là tiểu hài nhi sẽ không tin tưởng nàng nữa.
Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ quay đầu, cẩn thận từng li từng tí một hướng về phía cửa Ngự Thiện Phòng mà đến, dù cho là ăn trộm, nàng cũng phải mang một ít đồ ăn trở lại! Nhưng vai Hàn Phỉ bị vỗ một cái, Hàn Phỉ có tật giật mình bị dọa sở nhảy dựng, đột nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy một khuôn mặt tròn tròn đang nhìn nàng.
"Hàn Phỉ!"
Hàn Phỉ chần chờ một hồi, mới nhớ lại người này không phải là cô nương nhắc nhở nàng xếp hàng để ma ma lại đây kiểm tra lúc nàng mới vừa xuyên qua sao. Gọi là cái gì nhỉ?
"Hàn Phỉ, ngươi quên ta rồi sao? Ta là Tiểu Liễu a!"
Hàn Phỉ lập tức hiểu ý nói: "Ta làm sao lại quên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919237/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.