Hàn Phỉ mơ một giấc mơ. Trong mộng lặp đi lặp lại tình cảnh nàng đẩy Tần Triệt vào vách núi đó. Một lần lại một lần. Không ngừng lặp lại. Mỗi một lần, nàng cảm giác tim mình lại chết một lần. Ở trong mơ, nàng không ngừng nỗ lực ngăn cản bản thân đã trở nên khác thường, nhưng nàng không thể động đậy, nàng giống như một khan giả, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Lập tức hình ảnh lại chuyển, nàng lần thứ hai đi tới thế giới băng tuyết kia, nàng đã lâu chưa tới thế giới này, là thế giới nội tâm của Tần Triệt. Nàng đứng ở trong tuyết, cảm thụ nhiệt độ băng lãnh, sau đó mới chậm rãi phản ứng lại. Đúng! Nơi này là thế giới nội tâm của Tần Triệt! Nàng còn có thể đến nơi đây, có nghĩa là Tần Triệt không chết đúng không?
Mang theo suy nghĩ này, Hàn Phỉ không để ý bắt đầu chạy, vô cùng gấp gáp, khiến nàng trực tiếp ngã chổng vó, lại bò lên, tiếp tục, ánh mắt nàng bướng bỉnh đến đáng sợ. Tìm hắn! Nàng phải tìm được hắn! Hàn Phỉ còn muốn nói cho hắn biết, nàng không phải cố ý, nàng không muốn hắn chết! Nàng chạy rất nhanh, đập vào mi mắt là căn nhà gỗ nhỏ kia, sắc mặt Hàn Phỉ vui vẻ, vội vã xông tới, trong miệng hô: "Tần Triệt! Tần Triệt!"
Nàng liều mạng chạy vào trong nhà gỗ, đột nhiên đẩy cửa ra, nhưng bóng người quen thuộc kia lại chưa từng xuất hiện. Hàn Phỉ thất lạc đến cực điểm. Suýt chút nữa là khóc. Nàng nỗ lực khống chế tâm tình mình, nhìn quanh một vòng, xác định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919230/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.