Hàn Yên bị nghẹn đến nỗi mặt chướng đỏ cả lên. Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ chật vật của nàng ta cũng không có nửa phần kɦoáı ƈảʍ, mà chỉ nói: "Tiểu Ngộ Không, đánh ngất nàng đi."
Hàn Yên còn chưa kịp phản ứng, gáy đã đau xót, cứ như vậy té xỉu xuống đất, Tề Ngộ Không ngó ngó, không có chút nào ý tứ thương hương tiếc ngọc.
Hàn Phỉ lập tức nói: "Vương gia, chúng ta đi!"
Ba người rời đi tại chỗ, lưu lại Hàn Yên vẫn cứ hôn mê nằm trên đất, một lúc lâu sau, bên cạnh lùm cây run run một hồi, một bóng người chui đi ra, nhìn xung quanh không có ai, liền chậm rãi cầm hai chân Hàn Yên lôi đi, biến mất tại chỗ.
Hàn Phỉ dẫn người dời khỏi trận địa, cây cối bên cạnh tự động tách ra hai con đường, đi về phía trước, Hàn Phỉ liền nhận ra được có cái gì không đúng, quá an tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi nàng có thể nghe thấy tiếng thở cùng tiếng chân đang chạy trốn của mình, mọi thanh âm còn lại đều biến mất. Hàn Phỉ dừng bước lại, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Tần Triệt cùng Tề Ngộ Không vốn ở sau lưng nàng cũng không thấy đâu nữa.
Thân thể Hàn Phỉ cứng ngắc, một loại cảm giác quỷ dị cứ thế tăng lên, nàng không nhịn được hô to một câu: "Vương gia! Tiểu Ngộ Không!"
Không có người trả lời.
Tâm nàng chìm xuống, không nhịn được gọi thêm vài tiếng, vẫn như cũ là trầm mặc. Một cơn gió thổi tới, thổi tung những lọn tóc của nàng.
"Ai! Người nào ở đây?" Nàng lạnh lùng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919221/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.