Chương trước
Chương sau
Hàn Yên bị nghẹn đến nỗi mặt chướng đỏ cả lên. Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ chật vật của nàng ta cũng không có nửa phần kɦoáı ƈảʍ, mà chỉ nói: "Tiểu Ngộ Không, đánh ngất nàng đi."
Hàn Yên còn chưa kịp phản ứng, gáy đã đau xót, cứ như vậy té xỉu xuống đất, Tề Ngộ Không ngó ngó, không có chút nào ý tứ thương hương tiếc ngọc.
Hàn Phỉ lập tức nói: "Vương gia, chúng ta đi!"
Ba người rời đi tại chỗ, lưu lại Hàn Yên vẫn cứ hôn mê nằm trên đất, một lúc lâu sau, bên cạnh lùm cây run run một hồi, một bóng người chui đi ra, nhìn xung quanh không có ai, liền chậm rãi cầm hai chân Hàn Yên lôi đi, biến mất tại chỗ.
Hàn Phỉ dẫn người dời khỏi trận địa, cây cối bên cạnh tự động tách ra hai con đường, đi về phía trước, Hàn Phỉ liền nhận ra được có cái gì không đúng, quá an tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi nàng có thể nghe thấy tiếng thở cùng tiếng chân đang chạy trốn của mình, mọi thanh âm còn lại đều biến mất. Hàn Phỉ dừng bước lại, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Tần Triệt cùng Tề Ngộ Không vốn ở sau lưng nàng cũng không thấy đâu nữa.
Thân thể Hàn Phỉ cứng ngắc, một loại cảm giác quỷ dị cứ thế tăng lên, nàng không nhịn được hô to một câu: "Vương gia! Tiểu Ngộ Không!"
Không có người trả lời.
Tâm nàng chìm xuống, không nhịn được gọi thêm vài tiếng, vẫn như cũ là trầm mặc. Một cơn gió thổi tới, thổi tung những lọn tóc của nàng.
"Ai! Người nào ở đây?" Nàng lạnh lùng nói.
"Keng -- hệ thống một lần nữa khởi động, cài đặt trình tự, mở ra nhân vật giả thiết của hệ thống."
"Keng -- hệ thống khởi động xong xuôi, tất cả trình tự mở ra."
"Keng -- hệ thống Đào Bảo, công năng thực thể hóa hình tượng mở ra, sắp xếp thực thể hóa."
"Keng -- thực thể hóa xong xuôi."
Đôi mắt Hàn Phỉ trừng lớn, sau một loạt âm thanh nhắc nhở quen thuộc, trước mặt nàng, ở giữa không trung chậm rãi ngưng tụ ra một cái bóng. Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn, đại khái chỉ là hài đồng đang chầm chậm hiện ra. Sau đó là tứ chi, ngũ quan, khuôn mặt trẻ con non nớt cũng ngưng tụ, đôi mắt nhắm lại, đó là gương mặt béo mập của đứa trẻ sơ sinh, đứa nhỏ còn đang cuộn tròn một chỗ, sau đó dần dần giãn ra, đôi mắt vốn đang nhắm lại cũng đột ngột mở ra, tròng mắt đen láy xoay tròn phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Phỉ.
Sau khi tiểu hài nhi mở mắt ra, còn hoạt động thân thể mình một chút, từ giữa không trung tung bay rơi trên mặt đất, nhìn thấy Hàn Phỉ lập tức muốn sải cặp chân ngắn cũn chạy tới, nhưng còn chưa kịp sử dụng hai cái chân nhỏ, cứ như vậy chân trái vấp chân phải, tự mình ngã chổng vó.
Hàn Phỉ: "..."

Tiểu hài tử ngốc nghếch. May mà đứa bé kia không khóc không nháo, dùng cánh tay nhỏ núc ních toàn là thịt chống đỡ đứng dậy, trong miệng thì thì thầm thầm cái gì đó, Hàn Phỉ phải cẩn thận mới nghe thấy hắn nói.
"Đậu phộng, làm sao lại cho ta thân thể như vậy!"
"Đậu phộng, bước đi thật là phiền phức!"
"Phiền chết! Sau khi thăng cấp ta phải cẩn thận lựa chọn lại mới được! Tên lừa đảo!"
Hàn Phỉ sững sờ, cẩn thận từng li từng tí một duỗi hai tay ra, ôm đứa trẻ kia lên, nâng cao, không để ý đến hắn nhăn nhó, do dự nói: "Ngươi là.. Đào Bảo?"
Tiểu hài nhi trong nháy mắt không giãy dụa nữa, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, nói: "Kí chủ! Đã lâu không gặp!"
Hàn Phỉ cảm giác mình bị hoa mắt. Trên tay nàng đang nâng một đứa bé trai đáng yêu lại đẹp trai như thế, trên thân còn mặc một cái yếm màu đỏ chót, một cái quần soóc nhỏ màu hồng, dưới chân không có giày, đôi chân nhỏ xíu toàn là thịt, ở trên cổ chân còn mang theo một chuỗi vòng bạc, trên đầu lại búi hai búi tóc, dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu như là đồng tử theo hầu Bồ Tát. Hài tử khả ái như vậy, thế nào lại là cái hệ thống khi thì ác miệng, khi thì giảo hoạt cơ chứ?
"Kí chủ, ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì! Còn nữa, không nên giơ ta lên như thế! Ta rất không thoải mái!"
Tiểu hài nhi giãy dụa hai lần, dường như là muốn xuống đất.
Hàn Phỉ lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi thật sự là Đào Bảo? Ngươi không phải là đã thăng cấp đấy chứ?"
"Hừ, ta cũng biết biến thành bộ dáng này rất tổn hại uy danh của ta, nhất định là tổng hệ thống phạm sai lầm rồi! Đáng ghét! Nhưng không sao, đây chỉ là dáng vẻ tạm thời, ngày sau còn có thể hoàn thiện!"
Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức sáng lên, nói: "Đừng đổi! Cứ như vậy đi! Quá đáng yêu!"
Nói rồi, Hàn Phỉ không nhịn được ôm cả người Đào Bảo vào trong lồng ngực, tốt tốt chà đạp một hồi. Bất an vẫn ẩn giấu trong lòng, giờ nhìn thấy Đào Bảo, rốt cục cũng biến mất.
Đào Bảo giãy dụa đến kịch liệt, nó cảm thấy mình bị xem thường, vừa định phải cố gắng răn dạy kí chủ chú ý hình tượng một chút, nhưng nhìn thấy kí chủ đã lâu không gặp của nó vành mắt đỏ lên. Đào Bảo sửng sốt.
Hàn Phỉ khống chế sự chua xót trong lòng, chà xát gó má tiểu hài nhi, nói: "Đào Bảo, ngươi đã trở về."
Đào Bảo bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo lộ ra một vệt ghét bỏ, nói: "Khóc cái gì mà khóc, nhớ nhung bản hệ thống sao?"
Rõ ràng là lời nói kiêu ngạo như vậy, nhưng Hàn Phỉ nghe ra vẻ run rẩy trong lời nói của hắn, cùng với đôi tay nhỏ vốn luôn khước từ nàng đã đổi thành cầm lấy tay nàng.

Lòng nàng ấm áp, nghiêm túc gật đầu, nói: "Ừ, ta nhớ ngươi! Rất nhớ ngươi!"
Mặt tiểu hài nhi đột nhiên đỏ lên, liều mạng muốn giấu đi, nhưng bất đắc dĩ, hiện tại hắn còn chưa có khả năng khống chế tâm tình của mình, vì thế chỉ có thể mặc cho mặt mình đỏ lên. Hàn Phỉ nhìn thấy, phì cười thành tiếng, không nhịn được dùng sức vò vò khuôn mặt tròn nhỏ của hắn.
"Đủ rồi! Kí chủ! Đủ rồi!"
Hàn Phỉ rốt cục cam lòng buông tay, không thể chờ đợi được nữa nói: "Tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện? Còn nữa, bây giờ là chuyện gì xảy ra với ngươi thế? Trước kia ngươi biến mất ở đâu? Chỗ này là chỗ nào? Sao không thấy nam thần cùng Tiểu Ngộ Không đâu nữa?"
"Kí chủ, vấn đề ngươi muốn hỏi nhiều thật đấy!"
"Ngươi nói mau!"
Tiểu hài nhi vỗ vỗ gò má của mình vừa mới bị Hàn Phỉ chà đạp, càng thêm tức giận tại sao mình hình tượng hóa lại thành bộ dạng của một đứa trẻ chứ, một chút cũng không anh minh thần võ.
"Trước đây ta biến mất là bởi vì đột nhiên thăng cấp, không kịp thông báo cho ngươi, liền rơi vào trạng thái ngủ say, lần này là đại cải tạo, vì thế thời gian đặc biệt lâu một chút, trong lúc đó ta không thể báo cho kí chủ biết tình huống cụ thể, bây giờ nhìn lại, không có ta trợ giúp kí chủ hình như trải qua rất tồi tệ a!"
Trong câu nói sau cùng không thể che giấu được vẻ đắc ý. Hàn Phỉ cũng không phản bác, mà nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy! Vì thế chuyện này đều là tại ngươi tùy tiện rời khỏi ta! Vì thế ta mới không làm được chuyện gì cả!"
Hàn Phỉ đương nhiên đem tất cả bất an khi đột nhiên mất đi liên hệ với hệ thống kể lại, kể cả những dị thường của bản thân.
Đào Bảo không nghĩ tới kí chủ của nó sẽ thản nhiên thừa nhận như vậy, làm cho chính nó cũng có chút lúng túng, ho khan hai lần, nói: "Kí chủ đừng lo lắng, Đào Bảo anh minh thần võ đã đến!"
Hàn Phỉ không nhịn được cười, cảm thấy dường như hiện tại Đào Bảo hóa hình thành người, so với trước đó càng có nhân tình hơn, cũng càng thêm thân thiết.
"Vậy ngươi bây giờ thăng cấp được không?"
Tiểu hài nhi lắc đầu một cái, nói: "Còn chưa được."
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Còn không được sao? Vậy làm sao ngươi có thể đi ra?"
Nói tới chỗ này, sắc mặt tiểu hài nhi trở nên chăm chú, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy vẻ căng thẳng, nói. "Bởi vì còn có bước đi cuối cùng chưa hoàn thành, cần kí chủ tự mình làm, vì thế ta sớm xuất hiện."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.